Người hùng của tôi - John McCain


Nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong, xin tri ân quân nhân Hoa Kỳ đã chiến đấu tại Việt Nam


Điệp Mỹ Linh (Danlambao) - Mẹ con tôi vừa lấy hàng từ xe đẩy sắp lên quày tính tiền tại Walmart vừa nói chuyện nho nhỏ bằng tiếng Việt. Bất ngờ tôi làm rơi hộp thuốc nhỏ mắt. Vừa xoay người, chưa kịp khom xuống để lượm, tôi thấy một ông Mỹ tóc bạc, đứng ngay sau tôi, nhặt lên, trao cho tôi. Tôi nói tiếng Anh:

-Cảm ơn ông.

Thật bất ngờ, ông Mỹ phát âm lơ lớ:

-Khoon co chi.

Tôi hỏi:

-Ô, có lẽ vợ của ông là người Việt, phải không ạ?

Ông đáp bằng tiếng Anh:

-Không. Vợ tôi không phải người Việt.

-Thế mà ông nói được tiếng Việt. Tuyệt thật!

-Tôi chỉ biết vài tiếng thôi; vì tôi đã tham chiến tại Việt Nam.

Tôi xúc động, nói ngay:

-Ông là một trong những người hùng của tôi.

-Cảm ơn bà đã nghĩ như thế.

-Ông có thể cho tôi “hug” ông để tỏ lòng biết ơn hay không?

Ông Mỹ cười, dang rộng đôi tay. Tôi cũng dang tay, vừa hơi nhón chân để vịn vai ông ấy tôi vừa nói:

-Cảm ơn ông đã giúp chúng tôi chống lại VC.

Sự việc trên đây cho thấy tôi không phải là người “phù thịnh hay phù suy” mà tôi chỉ là người trực tính, nghĩ sao nói vậy, thấy gì nói nấy. Tôi đã không thể góp phần nhỏ bé nào trong cuộc chiến tàn khốc – từ năm 1954 đến năm1975 – do Cộng Sản Việt Nam (C.S.V.N.) gây ra thì tôi biết ơn bất cứ người nào đã hy sinh tuổi trẻ, hy sinh một phần cơ thể, có khi hy sinh cả tính mạng của họ để gia đình tôi và tôi được bình an.

Vì ý niệm của tôi là “Ăn trái nhớ kẻ trồng cây”, cho nên, vào cuối thập niên 60, tin Hải Quân thiếu tá John McCain bị bắn rơi tại Bắc Việt được báo chí miền Nam Việt Nam đăng tải, tôi đã muốn viết về ông. Nhưng, vào thời điểm đó, khó kiếm tài liệu và cũng vì gia đình và xã hội miền Nam vẫn còn rất khắt khe với phụ nữ cho nên tôi rất ngại ngùng, không dám viết. Dù không dám viết, tôi cũng vẫn âm thầm cảm phục ông McCain – một quân nhân không cùng chủng tộc với tôi – đã thực hiện đến 23 phi vụ Bắc phạt để giúp người miền Nam chúng tôi chống lại sự xâm lăng tàn bạo của người đồng chủng từ phương Bắc Việt Nam.

Năm 2008, ông McCain ứng cử tổng thống Mỹ, tôi dự định sẽ dành cho ông một lá phiếu. Nhưng khi ông McCain chọn bà Sarah Palin – cựu Thống Đốc tiểu bang Alaska – làm phó tổng thống thì tôi thất vọng!

Gần đây, thấy trên Yahoo News câu này: Sen. John McCain (R-Ariz.) said he regrets choosing former Alaska Gov. Sarah Palin (R) to be his running mate during the 2008 presidential campaign, tôi mới không còn áy náy là đã không bầu cho liên danh của ông.

Sau khi ông McCain thất cử, tôi thấy hình ông McCain bị thương trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Trong hình, cánh tay phải của ông bị băng bột và treo lên. Một tấm ảnh khác chụp ông McCain – đi bằng đôi nạn – bắt tay Tổng Thống Nixon. Tôi cũng thấy tấm hình ông McCain cùng một số quân nhân Hoa Kỳ rời xe buýt tại phi trường Gia Lâm, Hà Nội để đến phi cơ, trở về Hoa Kỳ, ngày 14 tháng 03 năm 1973. Trong hình thứ ba, ông McCain đi đầu, theo sau là các quân nhân Hoa Kỳ. Sau nhiều năm bị người C.S.V.N. tra tấn dã man, bị biệt giam dài hạn và chịu nhiều thương tật mà các các quân nhân Hoa Kỳ cũng vẫn giữ được thái độ bất khuất, cương nghị với nét mặt nghiêm trang và đôi mắt nhìn thẳng.

Nét mặt và ánh mắt của ông McCain làm cho tôi cảm phục ông nhiều hơn và ý nghĩ viết về ông McCain lại trở về trong trí tôi. Nhưng tôi vẫn do dự vì tôi thấy vài bài người Việt di tản đả kích ông McCain bằng những danh từ và động từ rất nặng nề!

Đọc bảng tin trên Yahoo, thấy quý vị dân cử ở Arizona – dù biết ông McCain đang… chờ chết – cũng vẫn chưa muốn bầu người khác thay thế chức vụ của ông McCain, tôi thầm vui và thán phục lòng nhân đạo và sự tế nhị của quý vị đồng viện với ông McCain. Nhưng khi thấy tin bà Kelly Sadler – phụ tá trong tòa Bạch Ốc – nói đùa về việc ông McCain chống lại sự bổ nhiệm bà Gina Haspel vào chức vụ giám đốc CIA rằng: "It doesn't matter, he's dying anyway" thì tôi rất bất bình về câu nói đùa quá tàn nhẫn của một phụ nữ đối với một cựu quân nhân, một người già – và cũng là một thượng nghị sĩ – mắc căn bệnh hiểm nghèo và đang chờ chết! Không phải một mình tôi bất bình về lời phát biểu của bà Kelly Sadler mà nhiều vị dân cử, thường dân cũng bất bình và họ yêu cầu Tòa Bạch Ốc phải công khai xin lỗi ông McCain; nhưng chỉ có bà Kelly Sadler điện thoại cho con gái của ông McCain để xin lỗi chứ Tòa Bạch Ốc vẫn giữ im lặng! Sự im lặng của quý vị trong Tòa Bạch Ốc làm tôi chợt nhớ câu Ông Bà mình thường nói: “Rau nào thì sâu nấy”. Con người được sinh ra phải chịu ảnh hưởng rất nhiều theo sự giáo dục của Cha Mẹ; lớn lên, đi học, lập gia đình và làm việc, con người lại chịu ảnh hưởng của Sếp, của bạn hữu cùng sở và môi trường chung quanh.

Hôm nay, trong lúc đi trên treadmill tại Gym, hàng chữ rất ý nghĩa phía sau chiếc áo T-shirt của một ông Mỹ già – cũng tập thể dục tại Gym này – gợi sự chú ý của tôi. Câu ấy như thế này: A veteran is some one who, at one point in his or her life, wrote a plank check made payable to the United States of America for an amount of up to and including his or her life." 

Thế là, sau khi về nhà, tôi bắt đầu viết về Người Hùng của tôi – John McCain.

Khi viết về ông McCain, tôi biết sẽ có vài người Việt không đồng quan điểm với tôi. Nhưng, là một ngòi bút không chuyên nghiệp và không thích chính trị, tôi chỉ viết theo định hướng của riêng tôi: Chỉ viết theo sự rung động của trái tim và khối óc của tôi; chỉ viết lên những nét đẹp, nét hào hùng, nét trang nhã của người và của đời. Ngòi viết của tôi không phải và không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Và trong bài này – cũng như bài viết về Cố Hải Quân trung tá Hồ Quang Minh – tôi chỉ xin được nhìn ông McCain ở khía cạnh tích cực nhất, tốt đẹp nhất và nhân đạo nhất mà tôi có thể thấy được.

Vì thế, trong mắt tôi, ông McCain hội đủ những nét hào hùng rất đáng cho tôi trân quý.

Là con của vị Tướng Hải Quân Hoa Kỳ nhiều uy quyền, ông McCain cũng vẫn chấp nhận – nhiều khi còn tình nguyện – thi hành những công tác rất nguy hiểm như dội bom xuống các cứ điểm quân sự của C.S.V.N. tại Bắc Việt trong khi cả “rừng” hỏa tiễn SAM của Nga được C.S.V.N. “tung” lên ngập trời!

Trong phi vụ cuối cùng, ngày 26 tháng 10 năm 1967, phi cơ của ông McCain bị người C.S.V.N. dùng hỏa tiễn SAM của Nga bắn hạ. Ông McCain nhảy dù và rớt xuống Hồ Tây. Ông bị gảy chân phải và hai tay; tay phải gảy làm 3 đoạn.

Bị thương nặng như thế mà trên người ông McCain còn mang khoảng 50 pounds quân trang và quân dụng, cho nên – trong khi ngụp lặn trong Hồ Tây – ông McCain suýt chết đuối; vì cứ bị khi tỉnh khi mê! Cuối cùng, ông McCain được vài người Việt bơi ra cứu. 

Khi vừa được đem lên bờ, ông McCain bị rất nhiều người đến chửi bới, nguyền rủa, khạc nhổ và đấm đá túi bụi. Một người chỉa súng vào ông và một người khác dùng lưỡi lê đâm vào vết thương nơi chân của ông.

Giữa lúc ông McCain bị nguy khốn như thế, một người đàn ông xuất hiện, bảo đám đông hãy dang ra, để ông McCain yên. Một phụ nữ bước đến, cố giúp ông McCain gượng dậy và đưa ly nước trà đến tận môi ông.

Sau những giây phút vừa kinh hoàng vừa xúc động tột cùng, ông McCain bị đưa thẳng vào nhà tù Hỏa Lò!

Tại nhà tù Hỏa Lò – dù ông McCain vẫn trong tình trạng khi tỉnh khi mê – người C.S.V.N. cũng lên án, kết tội và đánh đập để khai thác về tin tức quân sự của Hoa Kỳ. Ông McCain chỉ khai tên, họ, ngày, tháng, năm sinh, cấp bậc và số quân của ông. Thấy khó khai thác, người C.S.V.N. vừa đánh đấm ông McCain vừa đe dọa: 

-Anh sẽ không được chữa trị vết thương cho đến khi nào anh chịu khai báo!

-Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì chống lại Tổ Quốc của tôi.

-Anh sẽ không bao giờ được trở về Mỹ. Anh sẽ bị đưa ra tòa để kêu án như một tội phạm chiến tranh.

Đến ngày thứ tư, tình trạng sức khỏe và vết thương của ông McCain quá tồi tệ thì hai người C.S.V.N. vào. Người này tung mền của ông McCain và chỉ cho người kia xem các vết thương của ông. Chính lúc đó ông McCain mới thấy vết thương nơi chân phải của ông đã nhiễm trùng và sưng to như trái football! Thấy rõ sự nguy khốn cho mạng sống của mình, ông McCain yêu cầu cho gặp sĩ quan hoăc là vị nào có thẩm quyền.

Vị thẩm quyền bước vào. Ông McCain bảo;

-Tôi sẽ khai về tin tức quân sự nếu các anh đưa tôi đi bệnh viện.

Vị thẩm quyền quay bước; sau đó trở lại cùng với một bác sĩ. Bác sĩ xem mạch ông McCain và cho biết:

-Muộn quá rồi!

Ông McCain yêu cầu:

-Nếu được đưa đến bệnh viện, tôi sẽ hồi phục.

Bác sĩ bắt mạch một lần nữa và cũng bảo:

-Muộn quá rồi!

Bác sĩ và vị thẩm quyền rời phòng giam. Ông McCain lại bị hôn mê!

Sau đó không lâu, vị thẩm quyền hối hả trở lại phòng giam ông McCain và reo lớn:

-Bố của anh là một vị Tướng Hải Quân Hoa Kỳ. Bây giờ chúng tôi đem anh đến bệnh viện. 

Tại bệnh viện, bác sĩ bảo chân của ông McCain phải được giải phẫu hai lần; nhưng bác sĩ không hề khám hoặc đề cập gì đến các vết thương nơi tay của ông. Sau đó bác sĩ chỉ thực hiện một cuộc giải phẫu chân; vì bác sĩ và vị thẩm quyền bảo ông McCain gan lỳ, không chịu khai tin tức quân sự.

Tình trạng sức khỏe của ông McCain sa sút quá tệ mà ông McCain cũng vẫn bị người C.S.V.N. đánh đập và tra tấn rất tàn bạo. Nhận thấy những trận “đòn thù” không thể làm ông McCain cung khai, người C.S.V.N. “chơi” trò tâm lý, hỏi ông McCain:

-Anh muốn trở về Mỹ hay không?

Ông McCain đáp “No!” Người C.S.V.N. lại hỏi: 

-Tại sao?

Nhớ hai điều quan trọng khi theo học tại United States Naval Academy: Không chấp nhận tha bổng hoặc ân xá và không chấp nhận đặc ân, Ông McCain nêu lý do:

-Hải Quân trung tá Everett Alvarez Jr. là sĩ quan Hoa Kỳ đầu tiên bị tù thì ông ấy phải được trả tự do trước rồi mới đến chúng tôi.

Không lay chuyển được ý chí sắt đá của ông McCain, khi đem thư của vợ ông McCain vào cho ông, người C.S.V.N. bảo:

-Tổng Thống Lyndon Johnson bảo đưa anh về Mỹ.

Ông McCain lại bảo “No!” Thấy vẫn không lay chuyển được ông McCain, người C.S.V.N. lại đe dọa:

-Bác sĩ bảo rằng, với vết thương nặng như thế, anh không thể sống được nếu anh không được chữa trị tại Hoa Kỳ.

Ông McCain cũng vẫn bảo “No!”

Sáng ngày 04 tháng 07 năm 1968, Bố của ông McCain – Đô Đốc John Sidney "Jack" McCain, Jr. – được bổ nhiệm vào chức vụ Tư Lệnh Hạm Đội Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương.

Nhân cơ hội này, người C.S.V.N. muốn lấy lòng giới chức Hoa Kỳ đồng thời cũng muốn tuyên truyền rằng người C.S.V.N. đầy lòng nhân đạo, cho nên, người C.S.V.N. lại hỏi ông McCain:

-Cấp trên của chúng tôi muốn biết câu trả lời dứt khoát của anh.

-Câu trả lời cuối cùng của tôi vẫn là “No!”

Sau đó, cả mười người canh tù xúm lại vừa đánh đấm, đạp và cào cấu vào người ông McCain vừa cười. Những người này buộc ông McCain phải viết lời thú tội là ông lấy làm tiếc đã có những hành động tội phạm chống lại người Bắc Việt Nam. Ông McCain cũng vẫn không thực hiện yêu cầu này và ông lại tiếp tục bị hành hạ. 

Sự chịu đựng của ông McCain dường như đã can kiệt! Ý tưởng tự kết liễu cuộc đời chợt đến trong lòng, vì ông McCain nhận thấy ông đã bị dồn đến cuối đường! Nhưng rồi, bản năng sinh tồn thúc đẩy, ông McCain bảo:

-Okay, tôi sẽ cung khai.

Người C.S.V.N. viết lời tự thú bằng tiếng Việt. Ông McCain ký vào bảng tự thú – mà ông McCain không hiểu người C.S.V.N. viết những gì trong đó!

Tháng 05 năm 1969, ông McCain bị buộc phải viết thư gửi đến phi công của Hải Quân Hoa Kỳ, thuyết phục các phi công này đừng thực hiện công tác thả bom miền Bắc Việt Nam nữa. Ông McCain lại bị phạt và người C.S.V.N. đã nhảy và dẫm lên đầu gối của ông. 

Ngoài sự tra tấn và hành hạ dã man do người C.S.V.N. trút xuống thân người ông, chính ông McCain cũng thấy rõ những thương tật do người C.S.V.N gây ra cho các bạn tù của ông; như đại tá Dick Stratton bị nạy và kéo móng tay cái rồi dí tàn thuốc hút đang cháy vào người; ông Ed Atterberry bị tra tấn đến chết, v.v…Và ông McCain cũng nhận ra rằng tù nhân Hoa Kỳ nào bị thương trầm trọng thì người C.S.V.N. sẽ để cho tù nhân đó chết chứ người C.S.V.N không bao giờ cứu chữa!

Những điều kể trên cho thấy, quả thật người C.S.V.N. đã tạo món “nợ máu” đối với ông McCain.

Thế nhưng, sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc không lâu, ông McCain đã hỗ trợ đắc lực cho sự ban giao giữa Hoa Kỳ và Việt Nam với mục đích tìm quân nhân Hoa Kỳ mất tích và hài cốt của quân nhân Hoa Kỳ tử trận trong cuộc chiến tranh Việt Nam.

Có thể nói, sự hỗ trợ đầy nhân đạo của ông McCain để tạo nên sự bình thường hóa giữa Hoa Kỳ và nhà cầm quyến C.S.V.N. đã tạo nên nhiều phẫn nộ và sự đả kích của một số người Việt tỵ nạn. Nhưng, người nào phẫn nộ và đả kích ông McCain hãy bình tâm nghĩ lại, tự đặt cá nhân vị đó vào trường hợp của ông McCain khi bị rơi xuống Hồ Tây. Trong cảnh khốn cùng, cái chết đang cận kề thì có người bơi ra cứu; sau đó có người quát tháo, can ngăn nhóm người hành hung ông; và, hành động nhân từ của người phụ nữ cố nâng ông lên, đưa ly nước trà tận môi ông! Ôi, một cử chỉ cao cả và tuyệt vời đến như thế thì làm thế nào ông McCain quên cho được!

Vì tình đồng đội và – không nhiều thì ít – cũng vì hành động và cử chỉ tuyệt đẹp của một phụ nữ Việt Nam bên Hồ Tây mà ông McCain đã tích cự hỗ trợ để Hoa Kỳ và Việt Nam bang giao.

Suy nghĩ của ông McCain cũng không khác chi câu nói của nhân vật Dũng trong truyện ngắn Tâm Nguyện Cá Hồi của Điệp Mỹ Linh. Khi bị ung thư thời kỳ cuối, Dũng muốn trở về để chết tại Quê nhà. Chị của Dũng hỏi: “Cậu về để sống với kẻ thù à?” Dũng đáp: “Chị à! Bọn lãnh đạo đảng Cộng Sản hèn hạ và ngu dốt thây kệ mẹ nó; còn giải đất đó và dân tộc đó có tội tình gì đâu! Anh Hai, anh Năm và em đã đổ máu vì giải đất đó mà!...”

Vâng, chỉ có đảng và người C.S.V.N. mới là những kẻ có tội với Tổ Quốc vì C.S.V.N. đã “cỏng rắn cắn gà nhà” và bán nước cho Trung Cộng; còn giải đất hình chữ S và dân tộc Việt Nam có tội tình gì đâu! Vì thế, đối với tôi, Hoa Kỳ bang giao với Việt Nam đã cứu người dân Việt Nam thoát nạn đói trầm trọng vào thời bao cấp. Và cũng nhờ “bóng dáng” của Hoa Kỳ mà Trung Cộng chỉ chiếm Việt Nam theo thể tiệm tiến, chiếm từ từ, chiếm từng phần dưới hình thức thuê đất, mua nhà chứ Trung Cộng không dám ngang nhiên xua quân từ biên giới Trung Cộng-Việt Nam tiến thẳng xuống Cà Mau và từ ngoài biển ùa vào để chiếm Việt Nam – như Irap đã xua cả Bộ Binh, Không Quân và Hải Quân để tiến chiếm Kuwait ngày 02 tháng 08 năm 1990!

Có người đã lên án ông McCain là… phản quốc; vì ông McCain đã “bắt tay” với kẻ thù xưa! Thế thì tôi xin hỏi: Những người Việt tỵ nạn Cộng Sản trở về Việt Nam lấy vợ, lấy chồng, tìm vợ cho con hoặc những người Việt tỵ nạn làm thương mại, trốn thuế, giấu tiền mặt rồi đem về Việt Nam xây nhà, mua bất động sản thì quý vị liệt những người Việt Nam này vào hạng người nào?

Nếu quý vị kết tội ông McCain đã cung khai tin tức quân sự và quốc phòng cho C.S.V.N. vì ông “chịu đòn” không nổi nữa thì quý vị hãy tự đặt quý vị vào trường hợp của ông McCain: Bị thương chân phải và hai tay mà vẫn bị C.S.V.N. đánh đấm và tra khảo thì quý vị có làm anh hùng được không? Kẻ thù viết bản tự thú bằng sinh ngữ của kẻ thù – mà quý vị không thể hiểu – rồi bắt quý vị ký vào để bớt bị đánh đấm và tra khảo thì quý vị có làm anh hùng được không? Nhưng, điều quan trọng là chưa có tài liệu nào chứng minh rằng ông McCain đã cung khai với C.S.V.N. điều gì có hại cho Hoa Kỳ!

Nếu ông McCain thật sự là một người phản quốc thì làm thế nào trong hồ sơ của ông McCain được ghi như thế này: In 1982, McCain was elected to the United States House of Representatives, where he served two terms. He entered the U.S. Senate in 1987 and easily won reelection five times, most recently in 2016.

Hiện tại, trong khi chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, ông McCain đã tự chọn nơi an nghỉ cuối cùng cho ông. Đó là nghĩa trang của U.S. Naval Academy tại Maryland, rất gần nơi an nghỉ cuối cùng của người bạn Hải Quân thân thiết của ông – ông Charles "Chuck" Larson.

Vừa viết đến đây, tôi thấy trên Yahoo News có Tweet này của Tổng Thống Donald J. Trump. Ông Trump tweeted như thế này: “Happy Memorial Day! Those who died for our great country would be very happy and proud at how well our country is doing today. Best economy in decades, lowest unemployment for Black and Hispanics EVER (and women in 18 years), rebuilding our military and so much more. Nice! (5/28/18, 8:58AM)” Đọc tweet này tôi cảm thấy niềm bất nhẫn dâng lên ngùn ngụt trong lòng! Ngày Chiến Sĩ Trận Vong là ngày gợi lại hình ảnh vừa hào hùng vừa bi thảm của biết bao quân nhân đã vị quốc vong thân; đã đem đau khổ, xót thương đến với biết bao nhiêu Cha Mẹ, vợ chồng, con cháu của họ mà “Happy” cái nỗi gì! Quân nhân tử trận thì họ buồn thương, tiếc nuối Cha Mẹ, vợ con, anh chị em chứ họ “happy and proud” cái nổi gì! Sáng sớm ngày Chiến Sĩ Trận Vong, ông Trump không một lời cảm ơn quân nhân và anh hùng đã chết cho đất nước này, lại chỉ thấy ông Trump tự đề cao một cách quá lố về những điều – không phải một mình ông Trump – đã thực hiện! Cuối Tweet, ông Trump lại “gõ” chữ “Nice”! Cái gì “Nice” trong ngày Vị Quốc Vong Thân? Có phải ý ông Trump muốn nói nền kinh tế tăng triễn và tỷ lệ thất nghiệp giảm hay không? Vâng, từ ngày ông Trump cầm quyền, kinh tế khá hơn và tỷ lệ thất nghiệp thấp hơn; thế còn những bạo loạn chết người xảy ra liên tục tại các trường học và sự kỳ thị giữa người da trắng và người da màu tăng lên nhanh thì ông Trump biện luận như thế nào?

Tư cách của một người như ông Trump mà dám lên tiếng phê phán một cựu quân nhân như ông McCain – người đã thi hành xong sứ mệnh của một thanh niên trong thời chiến; đã trải tấm lòng với đời và với người – thì tôi xem thường ông Trump!

Một người trốn lính trong thời chiến với lý do “bone spurs” nơi chân – mà người trốn lính này không nhớ là “bone spurs” ở chân nào – và cũng chính người trốn lính này đã ngang nhiên gọi các quốc gia Haiti, El Salvador và một phần của Africa là …hố phân (shithole countries) thì người trốn lính này không đủ tư cách cũng như không đủ thẩm quyền để phán xét, xác nhận hay phủ nhận ông McCain là một người hùng hay không phải là một người hùng!


Previous Post
Next Post
Related Posts