30/4/1975: Ngày cỏ độc và loài man dại lên ngôi

Từ độ ngươi về hỡi loài man dại!
Dẫu vô tri sỏi đá cũng buồn đau
Vũ Hoàng Chương

Chu Chi Nam - Vũ Văn Lâm (Danlambao) - Đức Đạt Lai Lạt Ma, khi nói về cộng sản, Ngài đã đưa ra nhận định: "Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi nẩy nở trong rác rưởi của cuộc đời".

Trên hoang tàn của Đệ Nhất Thế Chiến (1914-1918), Lénine đã được Bộ Tham Mưu Đức đưa về cướp chính quyền ở Nga. Cũng lợi dụng thời cơ hoang tàn sau Đệ Nhị Thế Chiến (1939-1945), Hồ chí Minh đã được Cộng sản Liên Sô và Trung Cộng đưa về cướp chính quyền ở Việt Nam vào ngày 19/08/1945.

Trước đây hơn 60 năm, cụ Phan Khôi (1887 - 1959) cũng đã sáng suốt nhận ra sự độc hại của Cộng sản. Vào năm 1956, trong truyện ngắn “Cây cộng sản”, cụ Phan Khôi mô tả loại cây này như sau: “...Có một thứ thực vật cũng như sen Nhật Bản ở xứ ta, trước kia không có mà bây giờ có rất nhiều. Đâu thì tôi chưa thấy, chỉ thấy ở Việt Bắc không chỗ nào là không có.”

Theo cụ, có nơi gọi loại cây nầy là “cỏ bọ xít”, vì nó có mùi hôi như con bọ xít, có nơi gọi là “cây cứt lợn”, hoặc “cây chó đẻ”. Cụ nói rằng những tên đó đều không nhã nhặn tý nào, người có học không gọi như vậy, mà nên gọi là “cây cộng sản". Không mấy lâu rồi nó mọc cả đồn điền, trừ khử không hết được, nó lan tràn ra ngoài đồn điền. Cái tình trạng ấy bắt đầu có những năm 1930-1931 đồng thời với Đông Dương Cộng sản Đảng họat động, Phong trào cộng sản cũng lan tràn nhanh chóng như thứ cây ấy, cũng không trừ khử được như thứ cây ấy, cho nên bọn Tây đồn điền đặt tên nó là “herbe communiste”, đáng lẽ dịch là cỏ cộng sản, nhưng nhiều người gọi là cây cộng sản. Nó còn có một tên rất lạ... Ông già Thổ mà Phan Khôi hỏi chuyện tên nó là cây gì, ông nói tên nó là “cỏ cụ Hồ”. "Thứ cỏ nầy trước kia ở đây không có, từ ngày cụ Hồ về đây lãnh đạo cách mạng, thì thứ cỏ ấy mọc lên, không mấy lúc mà đầy cả đường sá đồi đống, người ta không biết tên nó là gì, thấy nó cùng một lúc với cụ Hồ về thì gọi nó như vậy…”

Thật vậy, từ ngày Hồ chí Minh được Đệ Tam Quốc tế Cộng sản, với sự trợ giúp của đảng Cộng sản Tàu, về Việt Nam cướp chính quyền vào ngày 19/08/1945, sau đó đọc bản Tuyên ngôn độc lập ngày 02/09. Trên thực tế họ Hồ đã đặt nước ta vào trong gông cùm cộng sản, biến nước ta thành bãi chiến trường của cuộc tranh hùng tư bản - cộng sản, dân tộc Việt trở thành nạn nhân. Họ Hồ và đảng Cộng sản đã đưa nước Việt từ trận chiến này qua trận chiến khác, từ cuộc chiến 1946-1954, cuộc chiến 1954-1975, cuộc chiến bên Căm bốt 1978, cuộc chiến với Trung cộng 1979, làm cho máu dân Việt chảy thành sông, xương người Việt chất thành núi.

Không những ngoại chiến, mà còn nội chiến triền miên, vì họ Hồ nhập cảng lý thuyết Mác-Lê, chủ trương bạo động lịch sử, đưa đến cảnh con đấu cha, vợ tố chồng, bạn bè tìm cách mưu hại lẫn nhau, qua những cuộc đấu tố trong chiến dịch Cải cách ruộng đất (1953-1956) hay sát hại trí thức như vụ Nhân văn giai phẩm năm 1956.

Sau cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân 1968 bị thất bại và Hồ chí Minh chết vào năm 1969, Đảng Cộng sản Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Lê Duẩn tiếp tục tinh thần vọng ngoại của họ Hồ, tuân theo chiến lược tấn công các nước tư bản một cách gián tiếp của Breschnew cũng như lợi dụng sự ra đi của người Mỹ, tinh thần hoảng loạn của quân dân miền Nam, đảng Cộng sản Việt Nam đã dốc toàn lực tấn công và cưỡng chiếm miền Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Sau khi chiếm được miền Nam, người cộng sản không biết làm gì ngoài việc trả thù và cướp bóc tài sản của dân miền Nam. Qua chiêu bài học tập cải tạo, hàng trăm ngàn quân, cán, chính, văn nghệ sĩ miền Nam đã bị lùa vào trại tập trung, nhiều người bị sát hại giam cầm cả chục năm. Hàng triệu người bị cướp nhà cửa, tịch thu tài sản và bị lùa đi vùng kinh tế mới, chưa kể cả nửa triệu người vùi thây dưới đáy biển trên đường vượt biên. Hận thù, tang tóc đổ lên đầu không biết bao nhiêu triệu người. Trong giòng sử Việt, chưa có một thời đại nào, chưa có một chế độ tàn ác nào mà người dân phải bỏ xứ ra đi. Trước thảm cảnh trước sau chưa có, cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương (1916 – 1976) đã phải thốt lên: 

"Từ độ ngươi về hỡi loài man dại.
Dẫu vô tri, sỏi đá cũng buồn đau.
Tiếng thở dài vang tận đáy sông sâu,
Màu đỏ oan cừu hành hung phố chợ."

Trong khi "loài man dại" đang say men chiến thắng thì cũng có những người cộng sản còn lương tri, như Nhà văn Dương thu Hương, người đã từng theo đoàn quân chiến thắng vào miền Nam, khi thấy xã hội miền Nam nhân bản, phát triển, sung túc, bà đã tìm một góc phố, như lời bà tường thuật, bật lên tiếng khóc và than rằng: Tôi ở cùng trong đoàn quân chiến thắng nhưng mô hình xã hội của kẻ chiến thắng lại là man rợ, trong khi đó mô hình xã hội của kẻ chiến bại lại là văn minh.

Đảng cộng sản Việt Nam không những làm khổ dân Việt, sát hại người Việt, mà còn đưa đất nước vào vòng lệ thuộc ngoại bang, trước đó thì lệ thuộc Liên Sô, ngày hôm nay thì lệ thuộc Trung Cộng. Chính tên đầu sỏ của loài man dại là Lê Duẫn đã trâng tráo tuyên bố: “ Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” Ngày nay thì tất cả những quyết định chính trị quan trọng đều phải được sự chấp nhận của Trung Cộng. Hàng hóa phim ảnh Trung cộng tràn ngập thị trường Việt Nam, giết chết nền kinh tế Việt, làm thui chột văn hóa Việt. Ngày hôm nay trên thực tế Việt Nam chỉ là một quận huyện của Trung Cộng, đảng Cộng sản Việt Nam, bạo quyền cộng sản Việt Nam chỉ là những thái thú của Tàu.

Đất Việt là do bao công lao, xương máu của ông cha ta mà có được nhưng bọn cộng sản Việt Nam, bắt đầu từ Hồ chí Minh lại bán nước, dâng đất, nhượng biển cho Trung Cộng.

Việc dâng đất nhượng biển đã bắt đầu từ thời Hồ chí Minh. Vào những năm đầu của thập niên 50, khi sửa đường xe lửa ở biên giới Việt Hoa, Trung cộng đã tự động rời những cột mốc ở biên giới về phía nam, lấn đất Việt Nam, báo Nhân dân của cộng sản thời đó có lên tiếng phản đối nhưng là chỉ lấy lệ. Rồi tiếp tục với công hàm của Phạm văn Đồng đề ngày 14/09/1958, trả lời công hàm của Chu ân Lai có đính kèm bản đồ nói là 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Cộng. Chính vì vậy mà Trung Cộng đòi chủ quyền về 2 quần đảo này mặc dầu theo công pháp quốc tế, lịch sử, địa lý, thì 2 quần đảo này là hoàn toàn thuộc về chủ quyền Việt Nam. Việc dâng đất, nhượng biển còn tiếp tục với Lê khả Phiêu, qua 2 Hiệp ước ký với Trung Cộng năm 1999. Sau đó thì Nông đức Mạnh, Nguyễn tấn Dũng cho thuê rừng vùng biên giới, cho Trung Cộng khai thác quặng bô xít ở cao nguyên trung phần, xương sống về địa lý chiến lược quân sự của Việt Nam, dọn đường cho Trung Cộng đánh chiếm Việt Nam trong tương lai. Ngày hôm nay Nguyễn phú Trọng, trong thì thẳng tay trấn áp các cá nhân, tổ chức tranh đấu cho Tự do – Dân chủ: ngoài thì cấu kết ăn chia với hãng xưởng ngoại quốc mặc tình để cho ngoại nhân thải chất độc, trước thì giết dân sau gây ô nhiễm môi trường. Nguyễn phú Trọng còn có dã tâm học theo họ Tập bên Tàu, mượn danh chống tham nhũng để loại trừ và tịch thu tài sản những kẻ không theo mình, muốn xây dựng một chế độ Độc Tài Cộng Sản toàn diện, kiểm soát mọi hành động của đời sống con người và xã hội, từ lãnh vực triết học, tư tưởng, chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục, đến thông tin, tuyên truyền.

Đảng Cộng sảnViệt Nam, bắt đầu từ Hồ chí Minh đến những kẻ thừa kế, đã phạm một lỗi lầm chưa từng có trong lịch sử Việt, là đã nhẫn tâm tiêu diệt mọi thành phần, nhân sĩ, trí thức, kể cả những người cộng sản không cùng đường lối với mình. Hành động vô lương "Trí Phú Địa Hào, đào tận gốc trốc tận rễ" qua những cuộc cải cách ruộng đất, tiêu diệt văn hóa đồi trụy, đánh tư bản mại bản,... đã tạo ra những trận cuồng phong đảo lộn cả quốc gia - dân tộc. Bắt đầu từ chủ trương bạo động lịch sử, vì thế trong các nước cộng sản vẫn xẩy ra thường xuyên tranh chấp nội bộ, bất ổn xã hội, khắp nơi đều có kẻ thù, Việt Nam hiện tại cũng không thoát khỏi quy luật và tình trạng này.

Đây là một thảm nạn, một đại họa của dân Việt. Đại họa này đã kéo dài hơn nửa thế kỷ, nếu chúng ta tính từ năm 1954 và nó có viễn tượng đưa việt nam thành một quận huyện của nước láng giềng to lớn, trở về thời kỳ Bắc thuộc lần thứ 5 do âm mưu toa rập, tham vọng bám quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi lẽ đó, chúng ta, trong cũng như ngoài nước, phải có can đảm đứng lên đấu tranh để sống còn, để tự cứu, vì nước Việt, từ ải Nam quan đến mũi Cà Mâu, là gia tài chung mà cha ông chúng ta đấu tranh và bảo tồn bằng xương máu, mồ hôi nước mắt mới có được. Chúng ta, muôn người như một quyết tâm đập tan dã tâm cùng mưu đồ bán nước của đảng Cộng sản Việt Nam.

Paris 24/4/2018

Previous Post
Next Post
Related Posts