Luân Lê
CHUYỆN HAI HỒN MA CAO CẤP
Hai oan hồn sau khi chết được chôn vào nghĩa trang dành cho cán bộ cấp cao vô cùng lộng lẫy, khi đang lang thang trong khuôn viên đã tình cờ gặp nhau với vẻ thiểu não và oán giận hiện rõ trên khuôn mặt.
CB1: Sao chúng ta cứ mãi loanh quanh ở đây mà không đi đâu được như những hồn khác nhỉ, họ tự do đi đây đi đó, kể cả lên miền cực lạc? Đúng là giàu có nhất nghĩa địa ngang với cầm tù ông ạ. Với lại cái mả to quá đè nặng lên xương cốt làm tôi đau quá trời đất. Mà ông trước làm ở ban bệ nào thế, sao tôi chưa gặp bao giờ?
CB2: Tôi à, làm lái xe cho vợ tôi. Nhưng mà vợ tôi làm to lắm. Thế nên tôi mới được vào đây. Mà ông sao lại chết? Cả đời làm cán bộ lo cho dân, cho nước, không được đi đâu rồi, nay chết cũng lại bị trói chân một chỗ thế này. Đúng là khổ quá mà.
CB1: Chả hiểu sao ngày xưa tôi lại đặt bút ký thông qua cái dự án này mới lạ lùng làm sao. Biết chết rồi mà khổ thế này thì tôi phản đối ngay. Nhưng mà ngày đó sống chỉ lo chết sẽ được yên, với lại thấy chúng nó cứ đến nhà quà cáp, tôi nghĩ, đã cống hiến cả đời cho dân rồi, giờ phải có cái gì để lại cho đời chứ. Thế nên tôi mạnh tay quyết luôn. À, tôi chết là vì dạo này chúng nó muốn cắt hết chức vụ cũ của tôi, nên tôi phải chết trước để được hưởng chút vinh quang do mình tạo ra. Mà này, làm sao ông vào đây sớm thế, vì tôi thấy ông còn trẻ?
CB2: Tiên sư nhà chúng nó. Vì cái nghĩa trang này mà vợ chồng tôi cãi nhau to. Rồi xô xát thế nào, nó chửi tôi là nhờ tôi mà ông chết cũng được hưởng vinh hoa phú quý. Tôi tức quá, muốn tìm đứa nào dám đề xuất cái dự án này để đập nó một trận cho hả dạ và bảo nó phải làm cách nào xoá được nó đi. Nhưng đấy là dự tính thế vì bực dọc thôi, chứ đời nào tôi muốn vào đây làm gì. Lạc lõng lắm. Nếu có dùng bữa hay hội hè thì các quan lớn ngồi một chỗ, mình sao dám mon men tới gần họ. Họ thuộc tầng lớp người cao cấp, đức cao vọng trọng, vô đây là như cung đình vậy, nên tôi không khoái chốn triều đình và giao du với giới hoàng thân quốc thích lắm. Mà sao ông vào đây còn dắt chó theo được là thế nào?
CB1: Thế thì ông phải làm đơn xin ra khỏi tổ chức đi. Cũng phải xin ly hôn với vợ nữa, đừng đòi chia tài sản gì cả, cứ cắt đứt các mối quan hệ đó đã. Ắt sẽ được ra khỏi đây. Ông đi làm ngay may ra còn kịp. Còn tôi thì ngồi đây chờ các đại quan nhất phẩm nhiệm kỳ mới để xin dự án cho kiếp sau nữa. Chứ ở đây mãi không ổn. Tôi mang chó theo vì lót tay cho quan canh cổng cũng kha khá đấy. Tôi chỉ có mỗi nó làm bạn và cũng chỉ có nó mới khiến tôi không phải lo lắng cũng như sống thật với con người mình nhất. Chứ với mấy đại quan thì...ông biết đấy, thành tự diễn biến, tự chuyển hoá, bị kỷ luật, rồi làm sao mà lên chức đây. Thôi, tôi đi có việc rồi, xem ai làm lãnh đạo ở đây nhiệm kỳ tiếp theo tôi còn đánh tiếng cho vợ, con tôi sau này vào đây còn có chỗ mà làm ăn chứ.
Hai hồn ma chào nhau rồi đi. Dù là hàng xóm với nhau cả, nhưng không ai biết ai. Mỗi hồn ma một vị trí và một mưu tính riêng cho mình.
Trích: Kho tàng truyện cổ nước Navi.
CHUYỆN HAI HỒN MA CAO CẤP
Hai oan hồn sau khi chết được chôn vào nghĩa trang dành cho cán bộ cấp cao vô cùng lộng lẫy, khi đang lang thang trong khuôn viên đã tình cờ gặp nhau với vẻ thiểu não và oán giận hiện rõ trên khuôn mặt.
CB1: Sao chúng ta cứ mãi loanh quanh ở đây mà không đi đâu được như những hồn khác nhỉ, họ tự do đi đây đi đó, kể cả lên miền cực lạc? Đúng là giàu có nhất nghĩa địa ngang với cầm tù ông ạ. Với lại cái mả to quá đè nặng lên xương cốt làm tôi đau quá trời đất. Mà ông trước làm ở ban bệ nào thế, sao tôi chưa gặp bao giờ?
CB2: Tôi à, làm lái xe cho vợ tôi. Nhưng mà vợ tôi làm to lắm. Thế nên tôi mới được vào đây. Mà ông sao lại chết? Cả đời làm cán bộ lo cho dân, cho nước, không được đi đâu rồi, nay chết cũng lại bị trói chân một chỗ thế này. Đúng là khổ quá mà.
CB1: Chả hiểu sao ngày xưa tôi lại đặt bút ký thông qua cái dự án này mới lạ lùng làm sao. Biết chết rồi mà khổ thế này thì tôi phản đối ngay. Nhưng mà ngày đó sống chỉ lo chết sẽ được yên, với lại thấy chúng nó cứ đến nhà quà cáp, tôi nghĩ, đã cống hiến cả đời cho dân rồi, giờ phải có cái gì để lại cho đời chứ. Thế nên tôi mạnh tay quyết luôn. À, tôi chết là vì dạo này chúng nó muốn cắt hết chức vụ cũ của tôi, nên tôi phải chết trước để được hưởng chút vinh quang do mình tạo ra. Mà này, làm sao ông vào đây sớm thế, vì tôi thấy ông còn trẻ?
CB2: Tiên sư nhà chúng nó. Vì cái nghĩa trang này mà vợ chồng tôi cãi nhau to. Rồi xô xát thế nào, nó chửi tôi là nhờ tôi mà ông chết cũng được hưởng vinh hoa phú quý. Tôi tức quá, muốn tìm đứa nào dám đề xuất cái dự án này để đập nó một trận cho hả dạ và bảo nó phải làm cách nào xoá được nó đi. Nhưng đấy là dự tính thế vì bực dọc thôi, chứ đời nào tôi muốn vào đây làm gì. Lạc lõng lắm. Nếu có dùng bữa hay hội hè thì các quan lớn ngồi một chỗ, mình sao dám mon men tới gần họ. Họ thuộc tầng lớp người cao cấp, đức cao vọng trọng, vô đây là như cung đình vậy, nên tôi không khoái chốn triều đình và giao du với giới hoàng thân quốc thích lắm. Mà sao ông vào đây còn dắt chó theo được là thế nào?
CB1: Thế thì ông phải làm đơn xin ra khỏi tổ chức đi. Cũng phải xin ly hôn với vợ nữa, đừng đòi chia tài sản gì cả, cứ cắt đứt các mối quan hệ đó đã. Ắt sẽ được ra khỏi đây. Ông đi làm ngay may ra còn kịp. Còn tôi thì ngồi đây chờ các đại quan nhất phẩm nhiệm kỳ mới để xin dự án cho kiếp sau nữa. Chứ ở đây mãi không ổn. Tôi mang chó theo vì lót tay cho quan canh cổng cũng kha khá đấy. Tôi chỉ có mỗi nó làm bạn và cũng chỉ có nó mới khiến tôi không phải lo lắng cũng như sống thật với con người mình nhất. Chứ với mấy đại quan thì...ông biết đấy, thành tự diễn biến, tự chuyển hoá, bị kỷ luật, rồi làm sao mà lên chức đây. Thôi, tôi đi có việc rồi, xem ai làm lãnh đạo ở đây nhiệm kỳ tiếp theo tôi còn đánh tiếng cho vợ, con tôi sau này vào đây còn có chỗ mà làm ăn chứ.
Hai hồn ma chào nhau rồi đi. Dù là hàng xóm với nhau cả, nhưng không ai biết ai. Mỗi hồn ma một vị trí và một mưu tính riêng cho mình.
Trích: Kho tàng truyện cổ nước Navi.