Chiếc School bag và người lính già

Trần Hoài Thư (Danlambao) - Viết cho tôi: người cựu chiến binh miền Nam, nhân ngày Veteran của Hoa Kỳ

Ta trở lại trường khi tuổi vào trung niên
Sách vở học trò đôi khi nỗi buồn phủ kín
Lớp học người đông, mắt xanh da trắng
Chỉ lẻ loi một gã tị nạn già

Chỉ lẻ loi một chiếc bóng mình ta
Soi trên vách tường trong phòng trong lớp
Trong những đêm khuya một mình phòng Lab
Trong nhà ăn, giữa những bàn ghế trơ câm
Chữ nghĩa mở ra sao nặng trĩu tâm hồn
Tiếng nói là nhịp cầu
sao miệng đành câm nín!

Đồng hành với ta là người tài xế già xe bus
Đêm đưa ta về lại một chỗ gọi: slum
Slum có nghĩa là khu xóm tối tăm
Slum có nghĩa là nơi có nhiều tội ác

Chíêc xe chạy qua những ngôi lầu cửa đóng
Tuyết bên ngoài, trắng xóa, tuyết trong ta
Người sinh viên già, lòng lạnh lắm, bước ra
Có khi tập vở cũng ướt nhòa bông tuyết trắng

Chiếc school bag giờ ngủ yên trên lưng người cựu lính
Mà ngày xưa là chỗ của ba lô
Mà ngày xưa bảy ngày gạo với lương khô
Một tấm poncho thêm tấm hình đứa con chưa đầy 6 tháng
Thay vào đó là những bó tràm bó tranh bó lác
Trên lưng người thất trận “ngụy” quân

Ôi ! Chiếc lưng ngày xưa thật tội quá chừng
Mấy chục đốt xương mà phải gánh bao nhiêu tấn hàng lịch sử!

Bây giờ chiếc lưng của ta không còn oằn xuống nữa
Bởi vì chiếc school bag thì quá nhẹ tênh
Ta đi đến trường với chiếc lưng thẳng lên
Để chứng tỏ người lính miền Nam vẫn còn đứng thẳng!



Previous Post
Next Post
Related Posts