Thư gửi Nghị viên văn hóa thành phố Vienna

Cu Tèo (Danlambao) - Kính gửi Ông Andreas Mailath-Pokorny, nghị viên phụ trách văn hóa Hội đồng Thành phố Vienna, Áo Quốc.

Thưa Ngài,

Trước hết cháu xin tự giới thiệu cháu tên là Cu Tèo, công dân nước Việt Nam đang bị Cộng Sản ở đây gọi là “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa…” 

(Cháu xin lỗi Ngài, cháu đã không dám viết đầy đủ cái gọi là “tên nước” này, vì để hai chữ Việt Nam đứng sau cái chủ nghĩa thổ tả ôn dịch côn đồ mất dạy... đã bị vứt vào đống rác ngay tại cái nôi đẻ ra no kia là một điều đại sỉ nhục đối với tiên nhân dân tộc cháu đã dựng nên tổ quốc từng một thuở vang tiếng minh châu trời Đông)

Thưa Ngài, Hôm nay cháu mạo muội mổ cò thư này trước hết là để cảm ơn Ngài đã cho đình chỉ dự án dựng tượng Hồ Chí Minh để cứu xét lại các căn cứ do nạn nhân ông Hồ đưa ra hầu đi đến quyết định cuối cùng là tạm thời đông đá, hay là vĩnh viễn đập đầu, đá đít, đuổi đi…

Và sau là vì Ngài chưa dứt khoát về số phận của tượng Hồ, có nghĩa là sau thời gian tạm thời đông đá, Hồ có thể hoặc là đứng đó, hoặc là bị đập đầu, đá đít, đuổi đi. Mà như Ngài biết, sỡ dĩ tượng Hồ đang bị Hội đồng Thành phố bắt đông đá là vì tiếng la ó phản đối của hàng triệu nạn nhân từ khắp năm châu, đòi Hồ không được đứng đó, mà phải đập đầu, đá đít, đuổi đi…

Nên để giúp Ngài có thêm căn cứ vững chắc, không thể chối cãi, đáng tin cậy nhất, mà quyết định một cách dứt khoát, không oan sai chút nào, về số phận tượng Hồ sau khi kinh qua thời kỳ đông đá tạm thời mà Hội đồng Thành phố Vienna vừa ra quyết định, cháu xin đề nghị Ngài gặp phỏng vấn một số nhân vật sau đây.

Thưa Ngài, cho phép cháu đoán, khi đọc đến “một số nhân vật sau đây”, thế nào Ngài cũng nghĩ đó là “Bọn Ngụy”, “Bọn chống Cộng cực đoan”, hay “Bọn Bắc Kỳ ri cư Chín Nút”, “Bọn không chịu chơi Nờ Cu (NQ)36... kiểu”, nói chung là “Bọn chống phá cách mạng đến cùng”.

Nhưng, thưa Ngài, cháu chả, cháu chả dám đâu! Vẫn còn đó ngày nào, dân Tây Âu của Ngài, khi Việt Nam cháu đang bị Chiến tranh chống Mỹ cứu nước Tàu, đã có người, do bị CS dối lừa, đã ước mơ bừa, "chớ chi sáng mai thức dậy, thành người Việt Nam".

(Cũng may mà “giấc mơ” ấy bất thành, bằng không thì nay họ cũng đã phải lêu bêu khắp địa cầu, và không chừng trở thành kẻ giết mướn như cô Đoàn Thị Hương vừa sát hại người anh cùng cha khác mẹ của nhà độc tài Giun Kim Ủn, trên đất Mã Lai vừa qua, hay là thành phần trong đám cháu ngoan bác Hồ mới bi Cảnh sát nước này bắt vi tội trộm cắp)* 

Cháu chả, cháu chả (Em chả, em chả) dám..., mặc dầu cháu có thể chứng minh với Ngài “tính” bố láo của CS ở VN qua việc chúng bỏ ra hàng ngàn tỷ tiền để dựng tượng “bác” khắp nơi đưng nhìn trời nhìn đất, trong khi bọn con nít ở vùng cao như cháu đi học, thì phải đu dây, cô giáo thi phải chui vào bao nylon đến trường bên kia sông.


Ngài hãy an tâm mà đọc tiếp: Những nhân vật cháu “giới thiệu” dưới đây gốc gác toàn thuộc hàng “cháu ngoan” một thời của “bác” Hồ, nhưng đã “bỏ “bác” chạy lấy người”, và đang tỵ nạn CS tại Pháp Quốc và Thụy Sĩ. Đó là:

Các ông Bùi Tín: cựu Đại tá Bộ đội Cụ Hồ, nguyên Phó Biên tập báo Nhân Dân; Vũ Thư Hiên: con trai của Vũ Đình Huỳnh - bí thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh, là tác giả Hồi ký “Đêm giữa ban ngày”; Đặng Xương Hùng: nguyên lãnh sự CHXHCNVN tại Genefve,Thụy Sĩ, và Bà Dương Thu Hương: nguyên Bộ đôi cụ Hồ đi “giải phóng Miền Nam”, và là nhà báo.

Thưa Ngài, cháu tin chắc rằng, với đầu óc sáng suốt và tinh thần vô tư, sau khi gặp và hội ý các cựu “cháu ngoan bác Hồ” trên đây, Ngài sẽ thấu hiểu ngọn ngành, nguồn cơn nào đã khiến dân Việt Nam phải tản mát khắp thế giới, để Ngài không còn chần chừ do dự gì nữa trong việc giải quyết vấn nạn tượng Hồ đang làm khổ Hội đồng thành phố Vienna của Ngài.

Ấy là Hội đồng Thành phố Vienna của Ngài sẽ “xử lý” đích đáng tượng Hồ hắc ám, từ tình trạng đông đá tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên đập đầu, đá đít, đuổi đi khỏi Thủ đô nước Áo hiền hòa xinh đẹp xưa nay.

Cháu trân trọng chào Ngài, 

God bless Vienna,
God bless Australia!

Kính thư,

28/2/2017



Ghi chú:

Cục trưởng Cục chống (lưng) tham nhũng ngỏ ý nhận xe sang

Dân Đen (Danlambao) - Nếu doanh nghiệp tặng xe sang, tôi nhận và báo cáo thủ tướng” câu nói ấy tưởng chừng của một người tâm thần phân liệt, nhưng không, nó được thốt ra từ miệng lưỡi của quan sản có chức vụ Cục trưởng Cục chống tham nhũng của Thanh tra Chính phủ nhà nước. Chuyện chống tham nhũng là chuyên dài tập trong cái bình của cộng sản, tất cả nhũng con chuột trong đó không con nào là trong sạch cả. Chúng ăn tất cả mọi thứ trên đường sự nghiệp của chúng. Vì rằng chúng phải lấy lại những gì chúng đầu tư cho chức vị mà chúng đang nắm quyền. Thế nên cho dù là tổng Trọng lú, hay thủ Phúc niểng cũng không thể nào phòng hay chống tham nhũng. Chừ khi cộng sản đảng dám đập cái bể cái bình nuôi chuột của mình.

Phạm Trọng Đạt là một con chuột đứng đầu cái Cục chống (lưng) tham nhũng của Thanh tra Chính phủ cho biết: “Hiện Cục vẫn dùng chung xe với Thanh tra Chính phủ nên nhiều khi ảnh hưởng tới tính kịp thời và bí mật trong quá trình thực hiện nhiệm vụ”. Chỉ với câu này của Đạt “Cục bự” cũng đã đủ phơi bày thói tham lam vô hạn của lũ quan quyền. Hàng năm cộng sản chi ngân sách nhà nước hàng tỷ đồng từ tiền thuế của dân để tổ chức hội nghị, hội thảo, đại hội từ cấp đảng bộ cho tới cấp phường xã. Thế mà Cục chống (lưng) tham nhũng không có nổi chiếc xe để đi công vụ sao.

Lấy lý do phải sử dụng chung xe với Thanh tra Cp mà Đạt “Cục bự” cho rằng sẽ nhận xe sang của doanh nghiệp tặng. Đạt “Cục bự” còn đưa ra điều kiện để nhận xe khi mà: “doanh nghiệp đang làm ăn thua lỗ, có nhiều vấn đề hoặc đang trong quá trình thanh tra thì tuyệt đối không được nhận vì xung đột lợi ích. Phải thỏa đáng mọi lý lẽ và quy định của pháp luật thì mới có thể nhận”. Bố khỉ cái anh Đạt “Cục bự” khó tính thế mà lại phát biểu như cục shit. Đang thua lỗ thì lấy shit tặng cho Cục của anh à anh Đạt, đã thế còn bắt “phải thỏa đáng mọi lý lẽ” mới chịu nhận. Nói thế chả khác anh Đạt ngửi shit của doanh nghiệp xem có thơm hay không rồi mới nhận à. Nói thiệt chứ phát ngôn của anh Đạt “cục bự” thúi như cái xác khô trong lăng Ba Đình.

Theo quyết định 64/2007/QD-TTg được cộng sản ban hành ngày 10/5/2007 nghiêm cấm các cơ quan, đơn vị, cán bộ, viên chức nhận quà có liên quan đến hoạt động công vụ. Thế nhưng anh Đạt “Cục bự” lại dám nhận xe sang nếu doanh nghiệp tặng, phải chăng anh Đạt xem thường quyết định của tưởng thú cộng sản? Không phải thế đâu, anh ấy chỉ nhận rồi sau đó sẽ báo cáo với tưởng thú để còn “thỏa đáng mọi lý lẽ và qui định” hòng ăn chia cho đồng đủ. Tránh tình trạng mâm trên mâm dưới không sòng phẳng sẽ dẫn tới “suy thoái tư tưởng đảng, tự diễn biến nội bộ đảng”.

Không biết ngài tưởng thú cộng sản nghĩ thế nào với câu phát biểu của anh Đạt “Cục bự”. Nếu đồng ý với những lý lẽ mà anh ấy đưa ra thì có thể tránh được “xung đột lợi ích” khi nhận xe sang của doanh nghiệp. Nhưng như thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình khi đi ngược lại quyết định 64. Quả này anh Đạt “Cục bự” chơi khăm tưởng thú của “chú phỉnh” rồi.

Thật ra những gì Dân đen tui nói nãy giờ chẳng qua là tui ghen ăn tức ở với doanh nghiệp mang tên Công ty Công Lý ở Cà Mau thôi. Tặng có hai chiếc Luxes trị giá khoảng 6,5 tỷ mà được tạm ứng tới 25 tỷ. Trong khi dân chợ trời tui buôn thúng bán bưng ngoài vỉa hè chợ mà tháng nào cũng phải đóng đủ thuế môn bài cho mấy cha bảo vệ chợ. Gặp lúc ế ẩm thua lỗ, nhờ mấy ông ứng chút vốn lấy hàng mà mấy ông chi cho đồng nào đâu. Có lẽ anh “Cục bự” Phạm Trọng Đạt cũng đã xét thật cặn kẽ các kiểu tặng quà nên anh ấy mới ngỏ ý “Nếu doanh nghiệp tặng xe sang” anh ấy sẽ nhận. Còn chuyện “xung đột lợi ích” hay quyết định 64 gì đó thì các doanh nghiệp cứ yên tâm. Anh Đạt ‘Cục bự” sẽ báo cáo với tưởng thú để lo “mọi lý lẽ cho thỏa đáng”.

Phạm Trọng Đạt, “Cục bự” của Cục chống (lưng) tham nhũng nay đã ngỏ ý thì mong các doanh nghiệp sớm có phúc đáp lại phát biểu của anh ấy. Nhằm tạo điều kiện cho Cục của anh ấy có xe sang để tiện đi lại thực hiện nhiệm vụ chống (lưng) tham nhũng.

28/2/2017


Vinalỗ lại bày trò để lỗ

Người Quan Sát (Danlambao) - Vào năm 2015, Vinalines đậu hạng ưu về lỗ: 3.346 tỷ hồ tệ. Hạng ưu này cũng vào tay Vinalines trong 2 năm 2013, 2014 với 6.958 tỷ, 3.478 tỷ hồ tệ. Trong 6 tháng đầu của 2016 Vinalines lại kiên trì tiếp tục lỗ 4.031 tỷ. Tổng cộng trong 3 năm rưỡi, anh Vinalỗ này cho bốc hơi tổng cộng khoảng 17.813 tỉ hồ tệ, tương đương với 782.5 triệu USD.

Trước thành tích tối ưu lẫy lừng này, bước sang năm 2017, Vinalỗ lại thừa thắng xông lên với đề xuất xây dựng trung tâm logistics miền Bắc (1).

Dựa vào kinh nghiệm là biết trước sẽ lỗ tiền "chung" nhưng "lời" túi riêng, Vinalỗ dự trù sẽ đầu tư xây dựng trung tâm logistics Vinalines miền Bắc tại Hà Nội nhằm kết nối với các cảng biển chủ yếu qua hệ thống đường thủy nội địa.

Trước mắt miếng mỡ mà Vinalỗ nhắm đến là miếng đất khoảng khoảng 40-50ha dài 1.200m ven bờ hữu sông Đuống, tại cảng Phù Đổng, thuộc địa bàn huyện Gia Lâm, thành phố Hà Nội.

Hiện tại Vinalỗ đang đề nghị Bộ Giao thông Vận tải và UBND Hà Nội cấp cho khu đất này để quy hoạch đưa vào quy trình lỗ.



_________________________________

Chú thích:

Mục Sư Nguyễn Trung Tôn và người thân Nguyễn Viết Tứ bị hành hung trọng thương!

Hội Anh Em Dân Chủ - Chiều ngày 27/02 /2017 MS Tôn và người cùng đi chung là anh Nguyễn Viết Tứ bị nhóm người lạ mặt tấn công tại ngã tư Ba Đồn - Quãng Bình, theo thông tin và hình ảnh được biết MS Tôn bị nhóm người lạ mặt bắt cóc lên vùng núi Hương Khê rồi bi đánh đập rất dã man!...

 

Hiện nay MS Tôn được người dân vùng bìa rừng Hương Khê giúp đỡ và sơ cứu vết thương, hiện đang trên đường về Thanh Hoá.

Người dân cho biết khoảng 02 sáng nay 28 /02 phát hiện MS Tôn và người đi cùng tại bìa rừng Hương Khê trong tình trạng người nhiều máu, một chân phải bị liệt do vết thương quá nặng.


Những ngày gần đây MS Tôn và gia đình luôn bị nhà cầm quyền Thanh Hóa dùng mật vụ để khủng bố đe dọa đến đời sống, tính mạng của MS Tôn, mặc dù được nhiều tổ chức cơ quan tuyền thông quốc tế lên tiếng về tình trạng vi phạm nhân quyền của nhà cầm quyền VN, nhưng vẫn chưa thấy tác động nào.

Mong các tổ chức bảo vệ nhân quyền và các cơ quan truyền thông hãy lên tiếng cho tình trạng khẩn cấp của MS Nguyễn Trung Tôn.

Ban truyền thông Hội Anh Em Dân Chủ

Bình chuột

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Nhà em có một Bình Chuột. Sáng chúng kêu chít chít, chiều chúng ăn kít kít, tối chúng la ít ít. Vì chê ít nên chúng ăn hoài, sáng chít, chiều kít, tối ít, cứ thế mà ăn, ngày này qua tháng khác đến nay non chừng hơn nửa thế kỷ.

Bình Chuột nhà em khởi thủy được cha già chuột cHù lấm la lấm lét vác về nhà, sau khi móc lên từ cống rãnh Bắc Kinh chạy ngang Tử Cấm Thành.

Cướp xong chính quyền, chuột già cHù đặt tên cho nó là Bình Lông-Đạo và phán rằng trong vương quốc chuột-đi-2-cẳng người-bò-4-chân, Bình Lông-Đạo là duy nhất và muôn năm. Bác chuột cHù cười đểu nguệch ngoạc lên Bình Lông-Đạo cụm từ "cần kiệm liêm chính". Sau ngày bác cHù đứt đuôi, cong râu, thẳng cẳng, con cháu chuột nhà bác lại cười đểu viết thêm lên bình hàng chữ "sống, chiến đấu, học tập theo gương bác cHù vĩ đại".

Bình chuột từ ống cống Bắc Kinh của bác cHù mang lại tên cũ là Bình Cộng Tài Sản.

Con cháu nhà chuột sau một thời gian chơi theo gương bác cHù vừa đi đường vừa kể chuyện với Don-Ni-Wat-Cơ, chiến đấu với thịt cầy, đạo đức với xóm chân dài, đã làm lại căn cước với tên mới: Bình Bản Đỏ và chia làm hai phe: Chuột Lợi Ích và Chuột Quyền Lực. Tiền sinh quyền, quyền sinh tiền - tưởng rằng khác phái nhưng chung một nòi: Chuột.

Đứng đầu băng đảng Chuột Bản Đỏ ngày nay là chuột già Tổng Bú lí.

Tổng Bú lí chít chít chuyện chuột-ném-chuột-đừng-vỡ-bình-chuột. Muốn thế thì các đồng chuột phải có mắt nhìn ti hí chiến lược. Phải kiên quyết nhưng bình tỉnh, không say xỉn. Phải "giữ cho được ổn định để các chuột ta tiếp tục sáng chít chít, chiều kít kít, tối ít ít, sáng chít chít..." Thỉnh thoảng, để có vẻ ta đây sống chiến đấu tập tành theo lời cha già chuột cHù "Cần Kiệm Liêm Chính", Bú lí đem vài đồng chí chuột ra đả muỗi đập ruồi, nhưng phải giữ ổn định cho cái bình lúc nhúc 3 triệu chuột lãnh đạo, chuột cống, chuột đại, chuộc trung, chuột nhắc, lẫn chuột lão thành kắt mạng đang chít chít sổ hưu, cấm làm rối tung, tạo nghi kỵ, rối loạn vương triều nhà Chuột.

Chít chít, kít kít, ít ít... Như chuột cHù ngày xưa đã dạy “đánh chuột nhưng mà đừng để vỡ bình chuột”. Thế nến chuột Bú lí tuyên rằng: "Cái tư tưởng này rất là quan tâm." "Có đúng thế không ạ? Hoàn toàn sự thật là như thế."

Ừ sự thật nó phải là như thế! Không như thế thì còn gì bản chất được truyền đời từ thời chuột cHù. 

Cho nên trong cái Bình Chuột nhà em, cứ thế mà sáng chúng kêu chít chít, chiều chúng ăn kít kít, tối chúng la ít ít. Và trên cái bình này vẫn luôn phất phới một tấm biểu ngữ đỏ đỏ hồng hồng, tả tơi như cái quần lót của nhân dân: Đảng chuột cHù quang vinh muôn năm! Bác chuột cHù sống mãi trong bình, lẫn trong quần chúng nó!

28.02.2107

Tưởng nhớ nhạc sĩ Trần Lập, hãy khóc cho quê hương

Dân đen (Danlambao) - Trong đêm tưởng niệm cố nhạc sĩ Trần Lập, rất nhiều bạn trẻ và người hâm mộ đã rơi nước mắt khi hình ảnh của anh được chiếu trên màn hình sân khấu. Đấy là tình cảm của những người yêu thích thể loại nhạc Rock dành cho nhạc sĩ Trần Lập. Nhưng ngoài tình cảm dành cho âm nhạc, lẽ nào người trẻ Việt Nam không còn điều gì khác để trân quí, để thao thức và để khát vọng thực hiện một thay đổi lớn lao hơn. Nếu như con số 10000 người ấy cũng được nhìn thấy trong những đợt biểu tình phản đối sự ngang ngược của Trung cộng tại biển đông, hay những đợt xuống đường phản đối nhà cầm quyền bao che Formosa, thủ phạm gây ra thảm họa môi trường thì có lẽ đất nước chúng ta không đến nỗi thê thảm như ngày nay...

*

Căn bệnh ung thư đã cướp đi sinh mạng của cố nhạc sĩ Trần Lập, và nó sẽ còn tiếp tục đe dọa cuộc sống hàng trăm ngàn người dân. Căn bệnh ấy xuất phát từ sự ô nhiễm môi trường, từ những thực phẩm bẩn và gần nhất là từ thảm họa môi trường biển. Thiết nghĩ người hâm mộ và những nhà tổ chức tưởng niệm nhạc sĩ Trần Lập cần hơn nữa những thông điệp, những việc làm thiết thực để cảnh báo ý thức của mọi người. 

Nhạc sĩ, ca sĩ Trần Lập là người được công chúng Việt Nam biết đến vời những bản nhạc Rock do chính anh sáng tác và trình bày cùng ban nhạc Bức Tường. Thủ lĩnh ban nhạc này qua đời ngày 17/3/2016 ở tuổi 42 vì căn bệnh ung thư trực tràng. Sự ra đi của anh đã để lại nỗi xót thương cho người vợ và hai đứa con thơ cùng hàng ngàn người hâm mộ thể loại nhạc Rock.

Vào ngày 26/2/2017 tại Cung thể thao Quần Ngựa, Hà Nội đã diễn ra đêm nhạc “Hẹn gặp lại” được tổ chức nhằm tưởng nhớ cố nhạc sĩ, ca sĩ Trần Lập vì những đóng góp cho nền âm nhạc Việt Nam. Khoảng 10000 người đã tham dự đêm nhạc do gia đình cùng bạn bè của anh đứng ra tổ chức. Trước đó vào lúc 9 giờ sáng cùng ngày, MC Anh Tuấn đã tổ chức cuộc diễu hành với hơn 160 xe mô tô mang theo thông điệp “vì một cộng đồng khỏe mạnh” để tưởng nhớ cố nhạc sĩ Trần Lập.

Giới trẻ hiện nay thường chạy theo trào lưu thần tượng hóa diễn viên Hàn, cùng những chàng hề 3D, hay những cô người mẫu nội y với những vụ scandal tiền tỷ. Vì thế việc tổ chức tưởng niệm một người có những đóng góp cho cộng đồng như cố nhạc sĩ Trần Lập là việc nên và cần thiết trong xã hội. Đất nước cần nhiều hơn nữa những buổi tưởng niệm như thế dành cho những con người đã hy sinh xương máu vì quê hương biển đảo trong hải chiến Hoàng Sa 1974. Những nạn nhân trong vụ thảm sát do bàn tay Trung cộng gây ra tại biên giới phía Bắc 1979. Hàng trăm người thiệt mạng do thiên tai, nhân tai từ các đợt xả lũ thủy điện “đúng qui trình”, hay do thảm họa môi trường biển tại miền Trung.

Điểm ghi nhận trong sự kiện này là nhà cầm quyền luôn tạo mọi điều kiện thuận lợi cho việc tưởng niệm cố nhạc sĩ Trần Lập. Khác hẳn với các buổi tưởng niệm do các tổ chức xã hội dân sự đứng ra đều bị nhà cầm quyền ngăn cản và phá bĩnh. Phải chăng tử sĩ Hoàng Sa của quân lực VNCH hay những chiến sĩ biên giới phía Bắc dù hy sinh vì quê hương nhưng vẫn không đáng để được tưởng niệm. Lẽ nào hàng trăm sinh mạng đồng bào thiệt mạng do nhân tai, do thảm họa môi trường biển chỉ là cỏ rác trong xã hội, nên không đáng để tưởng niệm. Xin thưa, tất cả những chiến sĩ hai miền Bắc, Nam cùng hàng trăm con người miền Trung đã thiệt mạng vì chiến tranh, vì nhân tai hay vì thảm họa môi trường đều đáng tri ân hay tưởng nhớ. Bởi họ là con người và là chính đồng bào ruột thịt của người dân Việt Nam. Họ không được nhớ đến vì họ chống lại sự xâm lược của Trung cộng, họ là nạn nhân thảm họa môi trường do Trung cộng đem đến. Vì lẽ đó nhà cầm quyền không muốn nhắc đến sự hy sinh, mất mát của họ dù người dân vẫn luôn dành cho họ sự kính trọng và nỗi thương cảm. Tại sao nhà cầm quyền không muốn? Đơn giản là sợ làm phật lòng quan thầy Bắc Kinh.

Trong đêm tưởng niệm cố nhạc sĩ Trần Lập, rất nhiều bạn trẻ và người hâm mộ đã rơi nước mắt khi hình ảnh của anh được chiếu trên màn hình sân khấu. Họ khóc vì nhớ một nhạc sĩ tài năng đã sớm ra đi trong sự đau đớn bởi căn bệnh ung thư. Họ thương vì nỗi đau của một người vợ và hai đứa con thơ bỗng dưng bơ vơ vì sự ra đi ấy. Đấy là tình cảm của những người yêu thích thể loại nhạc Rock dành cho nhạc sĩ Trần Lập. Nhưng ngoài tình cảm dành cho âm nhạc, lẽ nào người trẻ Việt Nam không còn điều gì khác để trân quí, để thao thức và để khát vọng thực hiện một thay đổi lớn lao hơn. Nếu như con số 10000 người ấy cũng được nhìn thấy trong những đợt biểu tình phản đối sự ngang ngược của Trung cộng tại biển đông, hay những đợt xuống đường phản đối nhà cầm quyền bao che Formosa, thủ phạm gây ra thảm họa môi trường thì có lẽ đất nước chúng ta không đến nỗi thê thảm như ngày nay.

Căn bệnh ung thư đã cướp đi sinh mạng của cố nhạc sĩ Trần Lập, và nó sẽ còn tiếp tục đe dọa cuộc sống hàng trăm ngàn người dân. Căn bệnh ấy xuất phát từ sự ô nhiễm môi trường, từ những thực phẩm bẩn và gần nhất là từ thảm họa môi trường biển. Thiết nghĩ người hâm mộ và những nhà tổ chức tưởng niệm nhạc sĩ Trần Lập cần hơn nữa những thông điệp, những việc làm thiết thực để cảnh báo ý thức của mọi người. Tất cả chúng ta dù là dân đen hay nhà cầm quyền đều đang sống chung trong một bầu không khí ô nhiễm, đều ăn những thứ được pha trộn hóa chất độc hại. Nếu chúng ta không loại bỏ chúng ra khỏi cuộc sống, sớm hay muộn chúng ta sẽ có kết cục giống nhạc sĩ Trần Lập hay ca sĩ Minh Thuận.

Các bạn trẻ hãy nhìn vào thực tại xã hội vì rằng cuộc sống không chỉ có âm nhạc. Nơi các bạn sống còn cần cả một bầu không khí trong sạch, cần cả một thế hệ biết hành động thay vì chỉ ngồi đó thần tượng hóa một vài cá nhân mà thôi. Các bạn hãy khóc thương những tiền nhân hy sinh vì đất nước, hãy thương cảm những con người bất hạnh vì thảm họa môi trường. Khi ấy những giọt nước mắt của các bạn trẻ sẽ trở nên ý nghĩa và thật sự cảm động. Các bạn là tương lai của đất nước vì thế hãy can đảm lên tiếng trước những sai trái của xã hội. Đó sẽ là tất cả những gì các bạn nhận được trong tương lai của chình mình.

Nhà cầm quyền trước khi quá muộn hãy thay đổi, bởi chủ thuyết cộng sản sớm muộn sẽ lụy tàn. Thay vì tổ chức tang lễ cho một lãnh đạo quốc gia khác mà không hề có sự đóng góp nào cho người dân Việt Nam, nhà cầm quyền hãy tưởng niệm những người lính đã hy sinh vì quê hương biển đảo. Hãy giúp đỡ những nạn nhân thiệt hại trong thảm họa môi trường biển, hãy xử tội những kẻ gây ra nhân tai xả lũ “đúng qui trình”. Hãy trả lại cho nhân dân quyền tự quyết. Vì chỉ có nhân dân mới đem lại sức mạnh chống sự xâm lược phương Bắc, chỉ có nhân dân mới bảo vệ đất nước và bảo vệ những lãnh đạo cầm quyền biết lo nghĩ đến người dân.

28.02.2017

Ai "xử" ai?

Nguyễn Dư (Danlambao) - Đi tập thể dục mỗi ngày, quen một ông bạn, hể gặp mặt là ông đem cộng sản ra mà chửi. Ông chửi từ Nguyễn Xuân Phúc đến Nguyễn Phú Trọng, rồi kéo ra cả các quan đầu tỉnh. Ông nói cuộc đời ông chưa bao giờ thấy một ông thủ tướng nào ăn nói tệ hại, ngu dốt như ông thủ niễng của công sản hiện nay. Ông gọi ông Trọng là một tên lú lẫn, giáo điều... Rồi ông bi quan: Chắc có lẽ với số tuổi hiện nay thì đời ông không thể nào nhìn được ngày cộng sản sụp đổ bởi vì dân mình bị chế độ ru ngủ, lừa mị suốt mấy chục năm, không còn sức đề kháng; chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ, đua đòi chạy theo vật chất...

Tôi thì không suy nghĩ như ông. Nói là bị cộng sản lừa gạt bằng cách tuyên truyền làm cho người dân mụ mị không còn sức đề kháng để đứng lên đấu tranh đòi quyền lợi thì không hẳn hoàn toàn như thế đâu. Nếu nghĩ như thế thì trong thời điểm hiện nay, phương tiện truyền thông đầy dẫy, dân biết rõ bộ mặt thật tội ác cộng sản trong một thời gian khá dài, đã đủ mà sao không có cuộc phản kháng nào gọi là một mất một còn với nhà cầm quyền? Tôi không nghĩ đơn giản như ông, mà phải kể rằng trong đó còn có cả dân tộc tính nữa.

Nhìn lại dân tộc những nước Bắc Phi, họ ảnh hưởng bởi sự đô hộ của nền văn hóa Tây phương lâu đời; hơn nữa họ sống trên một lục địa tiếp cận gần gũi với các xứ tự do và văn minh ("gần đèn thì sáng") nên họ ý thức được rằng quyền sống của con người là tuyệt đối; từ chỗ đó họ tự đứng lên lật đổ nhà cầm quyền độc tài khi bị chúng áp bức, đàn áp dẫn đến bất công trong toàn xã hội. 

Dân tộc mình thì khác, gần trăm năm đô hộ giặc Tây so với đời người thì dài nhưng chưa đủ để dân ý thức về sự tự do và quyền bình đẳng; nhưng chưa đủ dài để đẩy lùi cái nề nếp Nho giáo tam cương và ngũ thường ("gần mực thì đen"). Cái lối sống quân thần, phụ tử, phu phụ nó ăn sâu vào máu thịt của người dân sau cả ngàn năm nô lệ giặc Tàu thì cái trăm năm đô hộ giặc Tây không có... nghĩa lý gì cả.

Quan quyền ở xứ mình ngày xưa bóc lột, hà hiếp người dân trong khi dân đóng thuế nuôi họ. Đã vậy, mỗi lần đến cửa quan thì dân khú núm, đút lót, xin xỏ coi như là một sự ban bố đặc ân "trong nhờ, đục chịu" đúng theo cách hành xử "quân thần".

Những quốc gia bị nhà cầm quyền đàn áp dã man của xứ Bắc Phi, nếu so ra thì làm sao bằng sự tàn bạo suốt hơn bảy mươi năm trời thời kỳ cộng sản ngự trị trên đất nước Việt Nam. Chưa ai làm thống kê để so sánh, nhưng người ta cũng đủ cảm nhận được rằng nhà cầm quyền CSVN quá tàn bạo với dân của họ nếu tính ra từ thời cải cách ruộng đất cho đến nay.

Một trăm mấy chục ngàn người chết oan trong đợt cải cách ruộng đất, đó chưa phải là tội ác hay sao? CSVN trước đây chỉ mới "đốt sách" chứ chưa đến nỗi phải "chôn sống học trò". Nhưng giới trí thức sống dưới chế độ bị đàn áp khốc liệt. Ở miền Bắc có nhóm Nhân Văn. Sau năm bảy mươi lăm, nhiều văn nghệ sĩ miền Nam bị đốt sách, đi tù là một bằng chứng còn nguyên sau hơn bốn mươi năm chưa phai mờ theo năm tháng.

Sau năm bảy mươi lăm, nhiều gia đình miền Nam bị tan nhà nát cửa, vợ chồng con cái chia lìa, chết chóc, nếu gộp lại như thế chưa đủ để nuôi mối hận toàn dân cả hai miền hay sao!? Tội nghiệp, người ta dễ quên, mau quên và chấp nhận sống dưới sự cai trị hà khắc chế độ quân chủ của triều đại cộng sản! Thế mà mới đây, ông Lê Kiên Thành con trai tên đồ tể cộng sản Lê Duẩn, trong một cuộc phỏng vấn, kể ơn: nhờ công ơn nhân đạo, khoan hồng của cha hắn (đảng) mà dân miền nam không bị tắm máu (lợm tởm chưa!). Chắc có lẽ hắn nghĩ giết người, đập đầu bằng cuốc, chôn sống cũng trong cùng một thời kỳ như bọn Pol Pot thì mới gọi là tàn bạo hay sao!? Giết người tập thể bằng cách đập đầu; hay cướp của, ly gián gia đình, đày ải cái gọi là kẻ thù để họ chết lần chết mòn trong các nhà tù thì cách nào cũng tàn bạo như nhau mà thôi. Đừng lên giọng khoan hồng, nhân đạo của một kẻ cả bỉ ổi như thế.

Nhắc tới chuyện vượt biên, chết chóc trên biển, nhân chứng sống còn đây. Những di tích ghi lại những đau thương trên đảo bị cộng sản cho người xóa đi dấu vết, đó cũng đủ chứng tỏ là một việc làm tàn ác, nhẫn tâm để che đậy tội ác, xóa vết tích của các nạn nhân và những người còn sống

Nói đến tội ác cộng sản thì không thể bỏ qua chuyện gần nhất là Formosa ở Vũng Áng. Như mọi người đều thấy, mới đây nhà cầm quyền đưa ra những con... cầy tế thần, một hình thức liếm môi, vuốt mặt, huề cả làng như thế có đủ xoa dịu lòng dân? Chuyện sai lầm của nhà máy có số vốn đến cả chục tỉ Mỹ kim, quyết định cho họ đầu tư không phải chỉ mình ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Võ Kim Cự hay một vài đồng chí của họ. Một chủ trương lớn của đảng như thế thì phải là có một sự biểu quyết của bộ chính trị. Thế mà khi người dân đòi bồi thường thì trung ương không ông nào đứng ra giải quyết hòng tìm cách xoa dịu; ngược lại mấy ông còn sai côn đồ ra "xử đẹp".

Đảng quá nhiều tội ác từ xưa nay đã đủ để làm giọt nước tràn ly chưa!? Thêm trong chuyện Formosa này, đáng lý ra nếu lòng dân của các nước Phương Tây - hay tệ hơn là các xứ Bắc Phi - thì phải đem đảng ra "xử" chứ không phải ngược lại như đảng sai côn đồ đi "xử" dân mình đâu!

Thêm một tội ác mới chất chồng đáng ghi vào lịch sử dân Việt.

28.02.2017

Ai mới đích thực là thủ phạm vụ án Kim Jong-nam?

Bùi Quang Vơm (Danlambao) - Thông thường, khi tìm kiếm người chủ mưu gây ra một vụ án, người ta thường đặt ra câu hỏi: Ai, hoặc những ai là người sẽ hưởng lợi từ vụ án?

Trong vụ ám sát Kim Jong Nam, anh cùng cha khác mẹ của nhà độc tài Triều Tiên Kim Jong Un, xảy ra sáng ngày 13/02/2017 tại sân bay Kuala Lumpur, thủ đô Malaysia, đáng lẽ cảnh sát Malaysia cũng phải đặt ra câu hỏi này, làm chỉ nam cho công việc điều tra của mình. Nhưng có vẻ như không phải vậy. Hình như Cơ quan an ninh của Malaysia chỉ nhằm tới mục đích xác minh nạn nhân đích thực là ai, cái gì trực tiếp gây ra cái chết, các thủ phạm trực tiếp gây án mạng là ai. Và dừng lại ở đó. Phía sau những cái trực tiếp này, là các câu hỏi, mục đích của vụ ám sát này là gì và ai là người chủ mưu, người tổ chức vụ an mạng, thì hình như người Malaysia không muốn biết, hoặc cố tình né tránh. Đó là vấn đề chính trị, và Malaysia, chỉ làm cái việc đảm bảo an ninh cho hoạt động du lịch, một nguồn thu ngày càng trở nên đáng kể đối với nền kinh tế của Malaysia.

Chính bởi vậy mà người ngoài, những người không có khả năng tiếp cận với công tác điều tra, không bằng cách nào có được các thông tin khả dĩ dùng được để phân tích theo hướng tìm kiếm kẻ chủ mưu, từ đó xác định âm mưu của vụ án.

Cho nên, rất tự nhiên là khi tìm cách trả lời câu hỏi "ai chủ mưu", chúng ta không thể tránh được những phỏng đoán mang tính suy diễn, cảm tính. Nhưng suy diễn cảm tính lại là một phản xạ tự nhiên, bản năng, của con người trước một sự kiện, nhất là những sự kiện mang nhiều tính bí ẩn như những vụ án mạng, hơn nữa lại là một vụ án mạng chính trị.

Câu trả lời của câu hỏi, "Ai hưởng lợi từ cái chết cuả Kim Jong-nam?", đến ngay trực tiếp không hề khó khăn, lần lượt sẽ là Bắc Hàn, Nam Hàn và Trung Quốc, không có quốc gia thứ tư.

1- Có thể loại bỏ ngay Nam Hàn ra khỏi danh sách, vì mấy lý do giản dị thế này:

- Nam Hàn là nền dân chủ hiện đại và tiến bộ, quốc gia có tư duy nhân bản hơn hai nước còn lại. Có thể tin rằng một chủ trương giết người man rợ như vậy, khó có thể đạt được đồng thuận trong giới lãnh đạo Nam Hàn.

- Nam Hàn là người đầu tiêng to tiếng nhất lên án hành vi man rợ, dã man này, và Nam Hàn quy kết không đắn đo thủ phạm là chế độ độc tài Kim Jong un. Ngay ngày đầu tiên sau khi có tin Kim Jong-nam bị giết haị, mặc dù chưa xác định rõ nguyên nhân cái chết, Nam Hàn đã chĩa hệ thống loa không lồ hướng ra Bắc, ra rả tố cáo tội ác vô đạo đức của chế độ Bắc Hàn. Có thể suy diễn theo lôgic thông thường, không thể vô tư "to mồm" như vậy, nếu trong bụng toàn dao găm và bàn tay vừa dính máu người chết.

- Tình báo Nam Hàn không có thông tin trước về lịch trình chuyến đi sang Malaysia của Kim Jong-nam.

Tờ Chosun Ilbo tường thuật hôm 20/02, "ông Alex Hwang, người Hàn Quốc, chủ nhà hàng tại Kuala Lumpur, nơi Jong Nam thường đến ăn mỗi lần đến Malaysia, cho biết, thường thường Tình báo Hàn Quốc đề nghị ông gửi thìa, dĩa, cốc mà Jong Nam dùng vào một túi nhựa và giao cho sứ quán để lấy mẫu vân tay và mẫu ADN nhằm xác định danh tính". Như vậy, tình báo Nam Hàn không có người theo Kim Jong-nam ở tuyến Một, chỉ có được các tin tức sau, chỉ nhằm biết được tung tích của Kim Jong-nam, không có nguồn tin ở vòng tiếp cận trực tiếp, nắm chương trình hoạt động, di chuyển từng ngày của Kim Jong-nam.

Tình báo Nam Hàn có thể là một trong những người đầu tiên có tin Kim Jong-nam bị ám sát, nhưng không thể là người tổ chức.

- Việc mất ổn định của chế độ độc tài Bắc Hàn đương nhiên có lợi cho an toàn của Nam Hàn, nhưng cái chết của Kim Jong-nam chỉ có tác dụng gián tiếp và không đủ quan trọng tới mức chính phủ Nam Hàn phải mạo hiểm, phiêu lưu và đặt uy tín quốc gia trước một nguy cơ tự hủy hoại.

2- Nghi phạm chủ mưu thứ hai, và được xem như đương nhiên, không cần phải chứng minh là Bắc Hàn

Với một chế độ cai trị nổi tiếng là độc tài, một nhà nước khép kín đầy bí ẩn, một hệ thống lãnh đạo cha truyền con nối, một quá khứ thanh trừng nội bộ không thương tiếc, Kim Jong-un từng ra lệnh xử tử chú dượng của mình, bây giờ xử tử anh ruột, thì có gì là lạ.

Điều lạ duy nhất là hình như chính quyền Bắc Hàn không hề biết thế giới đánh giá cái chế độ của họ như thế nào, và lạ nữa là ngay chính bản thân Kim Jong-un không hề biết, hay cố tình không biết rằng trong con mắt thế giới, ông ta là một tên bạo chúa. Hay ông ta biết mà cố tình công khai thưà nhận mình là một tên bạo chuá, man nợ và tàn bạọ như một thú vật? Có thể như thế không?

Moị tin tức, moị bằng chứng, mọi hướng và luồng lạch điều tra đều chỉ một chiều duy nhất về phía Bắc Hàn.

- Toàn bộ 7 nghi phạm đều mang danh tính Bắc Hàn. Nghi phạm người Bắc Hàn đầu tiên được xác định là một chuyên gia hoá học, trong khi chất độc được xử dụng là độc tố VX, một thứ độc tố cao cấp, được Liên Hiệp Quốc liệt vào danh sách các vũ khí huỷ diệt hàng loạt, và chuyên gia Nam Hàn, ngày 24/02/2017, cho biết Bắc Hàn có một kho dự trữ tới 5000 tấn. Một nghi phạm khác được coi là cầm đầu nhóm hành động tại Malaysia được cho là một nhân viên cao cấp của Sứ quán Bắc Hàn tại Kuala Lumpur.

- Không có một chút nghi ngờ nào vào một xu hướng kết luận tự nhiên, rằng thủ phạm là chế độ Bắc Hàn, chỉ kết luận như vậy là đủ, và có thể khép lại vụ án, không cần làm gì thêm. Và sẽ không có ai thắc mắc.

Nhưng tại sao vụ án được diễn ra có vẻ chóng vánh và rõ ràng như vậy. Tại sao mọi chứng cớ, mọi luồng lạch lại đều hướng về một mối, có phần dễ dãi. Cảnh sát Malaysia gần như xác định được ngay lập tức, từ danh tính, nhận dạng của nạn nhân tới danh tính của các nghi phạm chính.

Với một đội ngũ những sĩ quan tình báo nổi tiếng tài ba, dũng cảm, trung thành, được đào tạo chuyên nghiệp và có một trình độ thuộc một trong những đội quân tình báo hàng đầu thế giới, lại để lại dấu vết mà cảnh sát Malaysia có thể xác định 6 nghi phạm ngay từ hai ngày đầu tiên.

Nhưng hình như chỉ có thế và mọi hướng điều tra đều dừng lại ở đấy. Vạch hướng tới Bắc Hàn rồi tắt. Đến bây giờ, mọi nghi vấn đều chỉ hướng về phía Bắc Hàn, nhưng không một nghi vấn nào đủ chứng cớ để xác quyết. Các nghi phạm đã về Bắc Hàn, cảnh sát Malaysia không có cách nào tìm kiếm tiếp tục, trong khi, hai nghi phạm còn nằm lại tại Malaysia, nghi là đang trốn trong Đại sứ quán Bắc Hàn, thì vẫn không thể làm gì, nếu không có sự hợp tác của sứ quán, trong khi mâu thuẫn giữa ngoạ̣i giao hai nước càng ngày càng căng thẳng, có thể dẫn tới đóng cửa sứ quán cả hai phía. Mọi tội lỗi sẽ chỉ đổ lên đầu Bắc Hàn. Không thể chối cãi, và không cần bằng chứng. Mọi tình huống, nếu không thể đi đến kết luận, đều có thể đổ lỗi do thiếu sự hợp tác của chính phủ Bắc Hàn. Có những người "dân" đã cung cấp tin tức nhanh chóng cho cảnh sát Malaysia, hay cảnh sát Malaysia thậm chí đã được chỉ đạo?

- Kim Jong-nam là con bài thay thế chế độ. Kim Jong-nam còn sống thì nguy cơ thay thế vẫn còn. Suy luận này là hiển nhiên.

Nhưng sau lần gặp nhau duy nhất vào ngày tang lễ của cha của cả hai, Kim Jong-il, ngày 17/12/2011, hình như đã có một thoả thuận nào đó giữa hai anh em. Từ tháng 2 năm 2012, Kim Jong-nam bắt đầu cuộc sống lưu vong nước ngoài tại Macau. Có vẻ như Kim Jong-un chu cấp mọi phí tổn và bảo đảm cho Kim Jong-nam một cuộc sống đầy đủ. Kim Jong-nam từ đó không còn liên hệ gì với hệ thống liên quan tới bộ máy quyền lực của chế độ và không còn quan tâm tới chính trị.

Vụ ám sát vào cuối năm 2012, được cho là do Bắc Hàn tổ chức nhưng thất bại nhờ tình báo Trung Quốc, cuối cùng chỉ là tin đồn, không có thực. Tin đồn được xuất phát từ một tờ báo lá cải ở Hong Kong, nhưng không rõ người chủ trương phao tin là ai. Tuy nhiên, báo Hong Kong khi đó cũng thừa không phải là chuyện rò rỉ từ tình báo Bắc Hàn. 

Từ sau "vụ án đồn đại" có thể hữu ý này, Bắc Kinh bắt đầu "chiụ trách nhiệm về an toàn tính mạng" cho Kim Jong-nam và gia đình Kim Jong-nam. Bắc Kinh bố trị mạng lưới điệp viên và thường xuyên có hai nữ vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn cho cá nhân và người thân của Kim Jong-nam.

- Vụ án xử tử người chú dượng Jang Song taek ngày 12/12/2013 là việc quyết định xử tử hình người chú mà chính Kim Jong-un có rất nhiều kỷ niệm gắn bó và rất yêu quý, sự thật cuối cùng là một âm mưu của Trung Quốc.

Jang Song taek là người thứ hai trong hệ thống quyền lực cuả chính phủ Kim Jong-un, cố vấn an ninh tin cậy độc nhất, đặc phái viên duy nhất của Kim Jong-un trong quan hệ với Trung Quốc, trong những ngày cầm quyền đầu tiên, thời gian mà Kim Jong-un còn chưa được Trung quốc ủng hộ.

Nhưng Jang Song taek đã bị Trung Quốc mua. Một âm mưu thay thế chế độ, tất nhiên dùng lá bài Kim Jong-nam, do Jang Song taek tổ chức thực hiện. Mặc dù phương án thay thế chế độ này do chính quyền Hồ Cẩm Đào chủ trương và trực tiếp điều hành, nhưng được Tập Cận Bình tiếp tục.

Theo báo Đa chiều "Chính Chu Vĩnh Khang là người tiết lộ mật đàm giữa ông Hồ Cẩm Đào và Jang Song-thaek về việc lật đổ nhà lãnh đạo Kim Jong-un, đồng thời Chu Vĩnh Khang cũng định đào tẩu sang Bắc Hàn. Vì việc tiết lộ bí mật quốc gia, Chu Vĩnh Khang ngay sau đó bị bắt giam. Việc bại lộ khiến ông Kim Jong-un nổi giật, lập tức xử tử người chú rể và quay mặt với Trung Nam Hải."

"Ngày 22/2, khi thăm Trung Quốc tháng 8/2012, Jang Song-theak đã mật đàm với cựu Chủ tịch Hồ Cẩm Đào trong khoảng 1 giờ mà chỉ có phiên dịch của phía Bắc Kinh".

Báo này nói rõ "Do Chu Vĩnh Khang làm lộ việc này, Jang Song-thaek nhanh chóng bị mất mạng. Không những thế, toàn bộ quan chức thân Bắc Kinh đã bị Kim Jong-un thanh trừng, nhưng một người đã kịp chạy sang cấp báo tình hình với Trung Nam Hải."

Nhưng, theo trang Wen Wei Po của Hong Kong, "Giám đốc Ủy ban Ngoại giao, Thương mại và Thống nhất của Quốc hội Hàn Quốc, Ahn Hong Joon quyết định hành quyết ông Jang Sung- taek không phải của nhà lãnh đạo trẻ Kim Jong-un, đây là chủ kiến của người đứng đầu Tổng cục Chính trị Triều Tiên Choe Ryong-hae."

Tờ Nhân Dân nhật báo bản hải ngoại ngày 25/12 dẫn tin từ truyền thông Bắc Hàn cho biết, "nhà lãnh đạo Kim Jong-un đã khóc ròng suốt mấy ngày sau vụ hành quyết ông chú rể Jang Song-thaek, thậm chí đến ngày giỗ bố, ông Kim Jong-un vẫn còn khóc vì ân hận."

Theo tờ Yomiuri, "Kim Jong-un rất buồn sau vụ xử tử Jang Song-thaek, hình như ông tự thấy như chính mình đã giết chết chú dượng nên trạng thái tâm lý không ổn định. Từ hôm xử tử Jang Song-thaek ngày 12/12 đến ngày 17/12 diễn ra lễ kỷ niệm 2 năm ngày mất của người cha Kim Jong-il, Kim Jong-un vẫn còn khóc".

Có thể có quyền nghi ngờ một con người như vậy đã hết nhân tính không? Một người đã từng giết chú, bây giờ giết anh?! Và đó là một chàng trai từng chịu ảnh hường và ngưỡng mộ nền giáo dục Thuỵ Sĩ?! 

Ngày 16/02 là ngày sinh nhật Kim Jong Il, và cả nước Bắc Hàn đã chuẩn bị từ nhiều tháng trước rất nhiều hoạt động, bắn pháo hoa, và hàng loạt các hoạt động vui chơi nhiều ngày. Nhưng ngày13/02, Kim Jong-un quyết định xử tử anh ruột của mình. Làm quà sinh nhật cha? Có thể có một con người còn nhân tính mà làm điều đó không. Kim Jong-un có thể mất trí tới vậy không?!

Kẻ gây ra chuyện này thật là tàn bạo và độc ác. Ai, có thể là ai?.

Theo thông tấn KCNA, ngày 16/02, "Lãnh đạo Kim Jong-un cùng các quan chức tại Cung Kumsusan, nơi đặt thi hài của Kim Nhật Thành và Kim Jong Il. Trong chuyến viếng thăm bao gồm Hwang Pyong-so, Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Quân đội Triều Tiên và Kim Ki-nam, Choe Tae-bok, Bí thư đảng Lao động Bắc Hàn."
"Các hình ảnh được phát đi trên truyền thông nhà nước của Bắc Hàn cho thấy ông có vẻ mặt đằng đằng sát khí, và ông không giơ tay vẫy chào khi rời đi, điều lẽ ra ông vẫn thường làm."

Tuy nhiên, như ghi nhận của hãng tin Rёnhap (Hàn Quốc), "trong số những người tham gia lễ viếng không có mặt hai nhân vật thứ hai và thứ ba của chế độ, Phó Chủ tịch Ủy ban Trung ương Đảng Lao động Bắc Hàn Choe Ryong-hae và người đứng đầu Bộ Công an Kim Jong-hon, có giả thiết đã bị sa thải".

Nếu lưu ý rằng, Choe Ryong hae chính là nhân vật đại diện duy nhất của Kim Jong-un liên lạc với lãnh đạo Trung Quốc, từ sau cái chết của người chú dượng Jang Song taek, thì sẽ có thể suy đoán hai khả năng:

- Kim Jong-un chỉ mới biết tới vụ ám sát anh trai, sau khi xong việc.

- Choe Ryong hae và Kim Jong-hon hoặc đã thực hiện theo chỉ đạo của thế lực thứ ba, hoặc tự tổ chức sau lưng Kim Jong-un.

Nếu có thế lực thứ ba, Kim Jong-un phải cay đắng chấp nhận, ngược lại, nếu là hành động tự ý, vượt mặt, sắp tới, rất có thể Choe Ryong hae và Kim Jong-hon sẽ biến mất, và hai nhân vật tháp tùng Kim Jong-un trong lễ sinh nhật là Hwang Pyong-so, Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Quân đội Bắc Hàn và Kim Ki-nam, Choe Tae-bok, Bí thư đảng Lao động Bắc Hàn sẽ là những người thay thế.

Cho đến phút cuối cùng, Bắc Hàn vẫn một mực khẳng định người chết tại sân bay Kuala Lumpur ngày 13/02 là "nhân viên ngoại giao Kim Chol, không phải là Kim Jong-nam, và Malaysia đang cố chính trị hoá vụ án". Điều này chỉ có nghĩa rằng Bắc Hàn không chịu trách nhiệm chính trị về cáị chết của Kim Jong-nam, cũng có nghĩa rằng, theo chính phủ Bắc Hàn, vụ ám sát là một mưu đồ chính trị.

Người ta có thể ngầm hiểu rằng, theo chính phủ Bắc Hàn, có hai kẻ là thủ phạm, một là Nam Hàn, hai là Trung Quốc. Nếu Nam Hàn đã bị loại khỏi danh sách nghi phạm, thì nghi phạm duy nhất còn lại là Trung Quốc.

3- Thủ phạm có thể là Trung Quốc

Trong suốt thời gian xảy ra vụ án cho đến ngày hôm nay, 27/02/2017, người ta chưa hề nghe một chút thông tin nào từ phía chính phủ Trung Quốc và thậm chí từ báo chí truyền thông Trung Quốc.
Tuy nhiên, một việc trái logic thông thường đã xảy ra.

Được biết Đoàn Thị Hương mua chiếc áo có chữ LOL của Taobao khi có mặt tại TQ 1 tháng trước đó. Nhưng, báo Vnexpress.net ngày 16/02 đưa tin, "Nữ nghi phạm sát hại Kim Jong-nam, anh trai nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un, mặc chiếc áo phông màu trắng in chữ "LOL". Nó có giá 6,3 tệ (gần một đôla Mỹ), được bán rộng rãi trên Taobao, theo SCMP. Tuy nhiên, sau khi hình ảnh về nữ nghi phạm được công bố hôm qua, mẫu áo này đã nhanh chóng bị dỡ khỏi các quầy hàng trên Taobao, trang mua sắm trực tuyến lớn nhất Trung Quốc". Một dịp quảng bá miễn phí, và một dịp may hiếm có. Taobao tự ghè chân mình hay bị ép phải gỡ đường dẫn vụ án tới Trung Quốc?

- Theo China Press, nhật báo tiếng Trung tại Malaysia, 2 nữ nghi phạm bị cảnh sát bắt giữ đã sống tại Trung Quốc trong khoảng 1 đến 3 tháng qua. "Trong thời gian này, họ hành nghề "gái gọi" và qua lại với một người đàn ông. Người đàn ông này là người trung Quốc".

Tờ báo cho hay người đàn ông này đã giới thiệu nghi phạm thứ nhất cho 4 thanh niên Bắc Hàn.

Cảnh sát cho biết 4 người đàn ông Bắc Hàn đã cung cấp thuốc độc cho hai phụ nữ thực hiện vụ án. Những người này bỏ trốn khỏi Malaysia cùng ngày với vụ sát hại, họ bay đi Vladivostok và từ Vladivostok về Bắc Hàn, trong khi hai nữ nghi phạm, một người Indonesia và một người Việt Nam, bị bắt. Hai phụ nữ này có thể đã được tuyển dụng và huấn luyện bởi người Trung Quốc.

- Sau khi buộc phải chấp nhận sống lưu vong, đặc biệt sau cái chết của người chú dượng, Kim Jong-nam không còn liên lạc với bất cứ ai trong chế độ. Sau vụ tin đồn ám sát hụt vào tháng 02/2012, Kim Jong-nam chính thức được chính phủ Trung Quốc bảo vệ bằng biện pháp an ninh hai tầng, nghĩa là có vệ sĩ đi kèm và mật vụ vòng ngoài 24/24 giờ. Việc tiếp cận Kim Jong-nam của tình báo Bắc Hàn đã trở nên không thể. Như vậy, chỉ duy nhất mật vụ Trung Quốc nắm được chương trình chi tiết các dịch chuyển của Kim Jong-nam.
- Kế hoạch ám sát được hình thành trước đó ít nhất là một tháng, bắt đầu bằng một người Trung Quốc, sau đó chuyển sang tay những người Bắc Hàn. Người duy nhất có khả năng tổ chức vụ ám sát là chính phủ Trung quốc.

Một câu hỏi được đặt ra, tại sao Trung Quốc phải giết Kim Jong-nam?

- Kim Jong-nam chưa bao giờ đươc coi là phương án thay thế Kim Jong-un do tư tưởng tự do và ủng hộ dân chủ. Kim Jong-nam không che giấu thiện cảm với nền dân chủ và sự phồn vinh của Nam Hàn. Phương án Kim Jong-nam tất yếu dẫn đến thống nhất hai miền theo chế độ dân chủ và Bắc Hàn sẽ trở thành đồng minh của Mỹ, đưa biên giới nước Mỹ tới phía đông bắc Trung Quốc suốt một chiều dài 1416km. 

- Kim Jong-nam được nuôi dưỡng và bảo vệ chỉ để làm con bài mặc cả và uy hiếp chế độ và gây áp lực với Kim Jong-un, nhưng không phải là con bài thay đổi chế độ.

- Mục đích của Trung quốc là duy trì chế độ Bắc Hàn như một vùng đệm an toàn cho phía đông bắc Trung Quốc, sử dụng Bắc Hàn như một lọai thuốc thử, một phần tử khiêu khích nhằm đo lường phản ứng của dư luận và thái độ của các đối tác, châm ngòi lửa khi cần.
- Sự tồn tại cuả chế độ Bắc Hàn là một nhu cầu không thể tách rời của Trung Quốc. Bắc Hàn vĩnh viễn phải là vùng đệm cho Trung Quốc. Trung Quốc không có nhu cầu xâm chiếm Bắc Hàn, nhưng không thề chấp nhận một Bắc Hàn độc lập hoặc thoát khỏi sự khống chế của Trung Quốc. Trung Quốc hoàn toàn có thể nuôi sống Bắc Hàn. Trung Quốc sẵn sàng hỗ trợ chương trình hạt nhân của Bắc Hàn đi đến bước cuối cùng bằng tiền và công nghệ Trung Quốc, nhưng chỉ khi nào Trung Quốc có được sự đảm bảo quản lý tuyệt đối chương trình đó, nghĩa là Trung Quốc phải là một trong hai người ấn nút hoả tiễn.

- Trước sức ép chiến tranh kinh tế mà tổng thống Mỹ Donald Trump tuyên bố, "Trung Quốc hoàn toàn có thể ngăn chặn Bắc Hàn, nhưng Trung Quốc đã không làm gì" và trước nguy cơ hệ thống phòng thủ tên lưả giai đoạn cuối (THAAD) có thể sẽ được lắp đặt trong cuộc tập trận Mỹ-Hàn vào tháng ba sắp tới, Trung Quốc buộc phải xuống thang. Nếu Trump tăng thuế nhập khẩu hàng hoá Trung Quốc lên 45%, thì không cần phải tuyên bố chiến tranh, nền kinh tế Trung Quốc tự sụp đổ. Và nếu THAAD được lắp đặt tại Nam Hàn thì cũng có nghĩa rằng mọi cố gắng đầu tư trang bị vũ khí trên đất liền và trên biển của Trung Quốc hơn mười năm nay nhằm hướng ra biển Đông, tốn hàng chục tỷ USD, sẽ trở thành vô dụng. 

Trung Quốc buộc phải làm một cái gì - trừng phạt Bắc Hàn theo quyết định của Liên Hiệp Quốc. Nhưng trừng phạt nhằm làm yếu chế độ Bắc Hàn là điều Trung Quốc không muốn và sẽ gây căng thẳng với Bắc Hàn, thậm chí gây ra, ngoài ý muốn, sự đổ vỡ hoàn toàn quan hệ hai nước tới mức không thể cứu vãn.

Có thể tưởng tượng một cuộc đối thọai giữa người của Tập cận Bình và Kim Jong-un diễn ra như thế này:

- Chúng tôi buộc phải trừng phạt các ngài, hoặc cả các ngài và chúng tôi sẽ cùng chết. THAAD nếu được lắp đặt, thì hạt nhân cuả các ngài thành vô dụng.

- Như vậy là thực sự các ngài muốn hy sinh chúng tôi?

- Không, ngược lại.

- Có gì bảo đảm, nếu các ngài ngừng nhập khẩu than và các ngài vẫn nuôi con bài thay thế?

- Chúng tôi sẽ đảm bảo bù lại một tỷ USD thiệt hại do ngừng nhập than, còn phương án thay thế, các ngài có thể yên tâm. Nó sẽ được thu xếp.

Ngày 13/02, Kim Jong-nam chết tại Malaysia; khi chuẩn bị lên máy bay quay lại Macau. Ngày 18/02, Trung Quốc tuyên bố ủng hộ lệnh trừng phạt của Liên Hợp Quốc. Ngày 19/02, lệnh ngừng nhập khẩu than của Bắc Hàn có hiệu lực một năm, đến tháng hai năm 2018 với tổng giá trị lên tới một tỷ USD. 

Những gì xảy ra chỉ chứng tỏ rằng, Trung Quốc muốn làm gì là làm được. Phương án thay thế biến mất và nó sẽ là món quà tặng cho sinh nhật ngài cố chủ tịch Kim Jong-il, ngaỳ 16/02.

Bề ngoài, Trung Quốc sẽ bằng mọi cách làm cho dư luận có cảm tưởng rằng việc giết hại con bài trong tay Trung Quốc, và việc Trung Quốc đứng về phía các nước thù địch, trừng phạt Bắc Hàn, hai quốc gia này sẽ trở thành thù địch, chứ không phải đồng minh.

Đúng là theo lôgíc thông thường, người ta sẽ chấp nhận một suy luận như vậy, dễ dàng và tự nhiên. Nhưng chắc chắn, nếu theo lối suy diễn thông thường, người ta sẽ phạm sai lầm, nếu sự việc có liên quan tới cỡ chóp bu của chính quyền cộng sản Trung Quốc.

28.02.2017

Thử nhìn vào lực lượng Hải quân của CSVN

Nguyễn Cao Quyền (Danlambao) - Á Châu-Thái Bình Dương có một vai trò quan trọng vì là tuyến đường hàng hải đông đúc nhất thế giới. Hàng ngày có khoảng 1000 lượt tàu thương mại qua lại giữa eo biển Malacca và Singapore. Và theo báo cáo của Cơ quan Hàng hải Quốc tế thì mỗi năm cũng có khoảng 200 vụ cướp biển xảy ra tại vùng này. 

Các quốc gia trong vùng thường được vũ trang bằng các tàu tuần tra xa bờ (OPV- Offshore Patrol Vessel) được trang bị bằng các súng cỡ 40-76mm, hoặc nhỏ hơn. Để bảo vệ an ninh cho các vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) thì họ sử dụng các tàu lớn Corvette. Riêng Việt Nam thì nhà cầm quyền cộng sản cố gắng tiến thẳng lên hiện đại bằng một hạm đội có tàu thuyền vượt trội các nước nhỏ trong vùng.

CSVN cố xây dựng một hạm đội nhỏ để bảo vệ đường biển quá dài 

Cộng sản Việt Nam cố gắng mua cho hải quân nhiều tàu có hỏa lực mạnh như tàu ngầm Kilo, tàu hộ vệ tên lửa Gepard, Molniya, Sigma và nhiều tàu hỗ trợ hiện đại. Theo bản báo cáo hiện nay của hải quân Việt Nam thì đáng chú ý là: 

Tàu ngầm: Việt Nam đã mua của Nga 6 tàu ngầm Kilo 636-MV, mệnh danh là sát thủ tàu sân bay. Tàu này có tốc độ 22km giờ khi nổi và 40km giờ khi lặn. Tầm hoạt động là 640km khi lặn và đoàn thủy thủ là 52 người. Tàu được trang bị máy radar Kilo giúp phát hiện các tàu ngầm khác rất xa. Tàu cũng có tên lửa hành trình Novator Club S, 6 ống phóng ngư lôi, 24 quả mìn, và 8 tên lữa phòng không. 

Ngoài ra hải quân Việt Nam cũng còn 2 tàu ngầm nhỏ khác mua từ Bắc Hàn năm 1997. 

Tàu chiến hạng nặng: Thành phần quan trọng thứ hai của hải quân CSVN hiện nay là các tàu chiến hạng nặng. Năm 2011 Nga đã chuyển giao cho Việt Nam hai tàu hộ vệ lớp Gepard 3.9. Hợp đồng mua bán này được ký kết vào năm 2006. 

Cũng vào mùa thu năm 2011 CSVN đàm phán mua 4 chiến hạm Sigma của Hòa Lan. Loại tàu này tương đương với loại Gepard của Nga. Rút cuộc, CSVN chỉ nhận được của Hòa Lan hai chiếc Sigma, còn hai chiếc kia thì phải đóng tại Việt Nam. 

Tàu Gepard và Sigma là loại tàu lớn với kích thước 102 + 13,6 + 3,5 m. Vận tốc tối đa là 27 hải lý/giờ. Thời gian hoạt động trên biển là 15 ngày, và chạy bằng ba động cơ, 1 diesel và 2 gas. 

Tàu được trang bị giàn phóng U-RAN, phóng tên lửa hành trình và có một sàn đỗ cho máy bay trực thăng, Hiện tại Gerard được coi là chiến hạm hiện đại nhất trong khu vực. 


Chiến hạm “thần sấm” (Molniya): Tàu này có vận tốc tối đa là 27 hải lý/giờ và có tầm hoạt động 2400 hải lý. Với một thủy thủ đoàn 44 người, tàu có thể hoạt động trong 10 ngày. Tàu được trang bị giàn phóng U-RAN với tên lửa hành trình KH-35 và Moskit. Loại tên lửa này có cự ly tác chiến 130km, đầu nổ nặng 145 kg và tốc độ tối đa là 300 m/s. 


Chiến hạm Tarantul: Tàu này có kích thước 56+10+2,14m. Vận tốc tối đa là 42 hải lý/giờ nhưng có thể chạy chậm với tốc độ 12 hải lý/giờ. Thủy thủ đoàn là 39 người. Tàu được trang bị radar tìm kiếm mục tiêu Monolit. Ngoài ra còn được trang bị tên lửa hành trình đối hạm. 16 tên lửa phòng không, 1 khẩu pháo 76/mm bắn xa 15/km và hai khẩu pháo 30 mm. 

Chiến hạm OSA II: Tàu này được làm bằng hợp kim nhẹ và có tốc độ 40 hải lý/giờ. Vũ khí chính là bốn hỏa tiễn P15/SS-N2B có khả năng đánh chìm một chiến hạm to gấp 10 lần ở khoảng cách 80km. Ngoài ra tàu còn được trang bị 4 đại bác 30/mm để đề phòng hơn là chiến đấu. Tàu này giống tàu phóng ngư lôi nhưng cự ly tiếp cận nhỏ hơn và tốc độ chạy nhanh hơn. 

Chiến hạm Hổ A: Chiến hạm này có vận tốc là 32 hải lý/giờ, trang bị tên lửa URAN với tầm bắn 130km và đầu đạn nổ nặng 145 kg. Ngoài ra tàu còn có một khẩu pháo 76mm với tầm bắn 150km và 316 viên đạn. 

Tàu tuần tra Svetiyak: Tàu này có vận tốc 30 hải lý/giờ, được trang bị 16 tên lửa phòng không, một súng 76mm và một pháo phòng không 30mm. 

Nếu cộng thêm tất cả các loại tàu khác như tàu vét mìn, tàu đổ bộ, tàu vận tải, tàu bệnh viện và tàu hỗ trợ thì hải quân CSVN hiện có 122 chiếc tàu. Với tổng số binh sĩ phục vụ là 50.000 người, lực lượng hải quân này được xếp thứ nhì Đông Nam Á, chỉ đứng sau hải quân Indonesia. 

Hải quân CSVN đang ở trong tình trạng phát triển mạnh. Hà Nội mong muốn xây dựng một hạm đội mạnh có khả năng buộc Bắc Kinh tự kiềm chế và từ bỏ tham vọng độc chiếm biển Đông. 

Hoa Kỳ có thể cho CSVN vay tiền mua vũ khí 

Sau khi tổng thống Mỹ Obama tuyên bố gỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam, thì việc mua bán vũ khí giữa hai nước đã trở nên dễ dàng hơn trước nhiều. 

Trước kia, khoảng 80% vũ khí trang bị của CSVN có xuất xứ từ Nga. Moscow dự kiến sẽ giữ được vị trí số một này nhưng gần đây một vài quốc gia Âu Châu và Israel đã bắt đầu xâm nhập vào thị trường Việt Nam. Sau khi TT. Obama tuyên bố gỡ bỏ hoàn toàn việc cấm mua bán vũ khí sát thương thì Mỹ cũng đang tính toán làm một việc tương tự. 

Washington hiện đang nhanh chóng hoàn tất việc chuyển giao 6 tàu tuần tra cao tốc DEFIANT cho Việt Nam để giúp quản lý tốt hơn vùng biển thuộc chủ quyền. Mỹ biết rằng trong năm 2017 CSVN sẽ chi 1,6 tỷ USD cho lãnh vực mua sắm quốc phòng và một số vũ khí đã lọt vào tầm ngắm của Hà Nội. 

Trên biển dường như Hà Nội đã chấm những máy bay chống ngầm O-36 Orion của tập đoàn Lockheed Martin, nhưng CSVN đồng thời cũng cần một khoản tiền trợ giúp để mua hàng. Nếu Hà Nội quyết định ký kết một hợp đồng mua bán vũ khí lớn thì việc chi trả phí tổn có thể giải quyết bằng việc cho vay hoặc trả chậm trong thời gian. 

Ngoài việc Lockheed Martin có thể bán chịu cho Hà Nội máy bay F16 thì nhiều hãng khác cũng có thể hành động tương tự như việc cung cấp cho Hà Nội 6 tàu tuần tra cao tốc DEFIANT như đã nói ở trên. Việc mua bán này, tùy theo tình hình chiến lược trong khu vực sẽ được Hoa Kỳ dàn xếp nhanh chóng, chứ không còn là một việc khó giải quyết như xưa. 

Hà Nội và cơ hội cần nắm bắt 

Cộng sản Việt Nam bắt buộc phải tài giảm binh bị giữa năm 1987 vì tình trạng kinh tế rơi vào thời kỳ nguy kịch. Hà Nội phải tăng cường công tác binh vận để giữ vững tinh thần quân đội và giữ cho lòng dân không xao xuyến. 

Tình trạng thiếu hụt ngân sách thường trực là nguyên do khiến cho Hà Nội không có đủ tài nguyên để mua sắm vũ khí quốc phòng cần thiết. Hà Nội không còn một đồng minh nào trên thế giới để có thể nhờ vả cũng không còn bạn bè thân thiết nào để vay mượn. 

Năm 1995 Nhật Bản cho Hà nội vay 370 triệu USD với lãi xuất nhỏ. Bắt đầu từ năm này, tình hình có vẻ khá hơn và kinh tế của Việt Nam tốt đẹp hơn. Sau khi bãi bỏ “cấm vận” năm 1995, Hoa Kỳ cũng bắt đầu tăng gia đầu tư vào Việt Nam và từ con số 0 đã nhanh chóng vượt lên hàng số 6 trong những nước làm ăn với Hà Nội. 

Sau khi Chiến Tranh Lạnh chấm dứt, Washington nhiều lần cho thế giới biết rằng một trong những quan tâm an ninh chính yếu của Mỹ là giữ cho dầu hỏa được lưu thông tự do giữa những nơi tiêu thụ và những nơi sản xuất. 

Cho đến nay sự vận chuyển dầu hỏa trên thế giới vẫn được thực hiện bằng đường thủy. Có hai eo biển chính thức được coi là cửa ngõ của sự vận chuyển này. Thứ nhất, eo biển Dormuz là cửa ngõ phát xuất từ vịnh Ả Rập ra các nơi tiêu thụ nằm rải rác trên khắp mặt địa cầu. Eo biển này được hải lực Mỹ bảo vệ để giữ vững lưu thông trong suốt thập kỷ 1980. 

Thứ hai, eo biển đặc biệt quan trọng là eo biển Malacca ở vùng Á Châu-Thái Bình Dương. Eo biển này nằm giữa bán đảo Malay của Mã Lai Á và đảo Sumatra của Nam Dương. Biển Đông là hải lộ thứ hai của thế giới và lúc nào cũng tấp nập tàu thuyền qua lại. 

Khi Bắc Kinh cho Hoa Kỳ biết vào khoảng tháng 3/2010 là họ coi Biển Đông như vùng “quyền lợi cốt lõi” và công bố vào tháng 5/2010 bản đồ hình “lưỡi bò” chín đoạn bao gồm 80% diện tích Biển Đông trong đó có eo biển Malacca thì Hoa Kỳ đánh giá đây là một thách thức nguy hiểm. Biển Đông trở thành một vị trí thiết yếu trong “Chiến Lược An Ninh Mới” của Hoa Kỳ. 

Hơn 60% khối lượng hàng chuyên chở bằng đường biển phải đi qua vùng này. Trong khối lượng đó 90% là dầu lửa của Đài Loan, Đại Hàn và Nhật Bản. Nếu Trung cộng cứ tiếp tục lấn chiếm thì an ninh bị trực tiếp đe dọa và đó là một vấn đề không thể nào chấp nhận được. 

Trước hành động thiếu trách nhiệm của Trung cộng, Ngũ Giác Đài được lệnh nghiên cứu nghiêm chỉnh khả năng gây chiến của Bắc Kinh. Sau một năm nghiên cứu báo cáo cho biết không lực Hoa Kỳ tại các đảo Guam và Okinawa vượt trội quá xa không lực của Trung cộng, Nga và Bắc Hàn gộp lại. Kết luận là Trung cộng chưa thể tiến hành chiến tranh với Hoa Kỳ. 

Báo cáo này trang bị tư tưởng cho ngoại trưởng Hillary Clinton và tại Diễn đàn An ninh Á Châu (ARF) họp tại Hà Nội ngày 23/7/2010. Bà Clinton tuyên bố: “Hoa Kỳ sẽ trở lại Á Châu. Chủ quyền kinh tế trên biển chỉ có thể xác định dựa trên chủ quyền đã được xác nhận về đất và đảo”. Với lời tuyên bố này, Hoa Kỳ chính thức phủ nhận đường “lưỡi bò” và bác bỏ chủ quyền của Bắc Kinh trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. 

Trong cuộc tranh chấp ở Biển Đông thái độ và hành động của Trung cộng được đánh giá là tham lam và vội vã. Tham lam vì Trung cộng đã đòi hỏi những gì không thể đòi hỏi được. Vội vã vì Trung cộng chưa đủ sức hậu thuẫn cho những đòi hỏi của mình để đi đến thành công. 

Riêng đối với Việt Nam, việc Hoa Kỳ trở lại Á Châu đang mở ra một cơ hội mới để điều chỉnh chiến lược liên kết: muốn sinh tồn thì phải liên kết với kẻ mạnh, dù chỉ là liên kết giai đoạn. 

Liên kết với kẻ mạnh giờ đây là liên kết với Hoa Kỳ và từ giã hàng ngũ xã hội chủ nghĩa tàn rụi của Bắc Kinh. Tình nghĩa đồng minh cộng sản đã thực sự chấm dứt. Còn lại chỉ là tham vọng nấp sau chủ nghĩa bá quyền. 

28.02.2017


Bánh vẽ kinh tế: 33 năm nữa, VN sẽ vượt Canada & Italia!...

Trần Nguyên Thao (Danlambao) - Đầu tháng Hai, truyền thông do cộng đảng kiểm soát đồng loạt đăng bài “Trật tự thế giới toàn cầu sẽ thay đổi ra sao đến năm 2050?” của công ty PwC, nội dung mô tả “đến năm 2050, tức 33 năm nữa, kinh tế Việt Nam sẽ lớn thứ 20 trên thế giới, vượt qua cả Italia, Canada và Thai Lan [1]”. Có manh mối (?) đã đưa tới việc công ty quốc tế PwC, từng bị phạt nặng vì gian dối nghiệp vụ, lại dự đoán kiểu “đếm cua trong lỗ” về nền kinh tế bị chính đảng chuyên quyền phá nát, mà ngay người cầm đầu, ông Nguyễn xuân Phúc công khai nhìn nhận trước đó một tháng, qua tường thuật của báo chí VC: “nợ công của Việt Nam tăng nhanh gấp 3 lần tăng trưởng kinh tế, nếu không kiểm soát được thì sự sụp đổ nền tài khóa quốc gia là không tránh khỏi [2]. Việt Nam đang ngụp lặn trong “thời điểm Minsky” tức là khủng hoảng nền tài chánh, đưa đến sụp đổ dây chuyền. Tất cả đều từ các vấn nạn có hệ thống ngay trong nội tại gây ra [3].

Chiến lược kinh tế thị trường xã hôi chủ nghĩa phá sản. Dân chúng lầm than, oán thán. Gần như mọi đảng viên VC thi nhau tham nhũng. Tài nguyên quốc gia do các nhóm cầm quyền ăn cắp được chuyển ra khỏi nước... là những thực tế không thể nói khác. 


Không còn được tham nhũng, cộng đảng sẽ tan hàng. Vì vậy, đảng trưởng Nguyễn phú Trọng ra sức che chắn sao cho mỗi nhóm trong đảng tương nhượng nhau để tất cả đều có cơ hội tùng xẻo khối tài sản doanh nghiệp nhà nước đến 400 tỷ Mỹ Kim. Tiếp tục ăn cắp ngân sách sẽ thất thu, bội chi gia tăng và sẽ đẩy nợ công lên cao hơn.

Chuyên gia kinh tế trong nước nhìn vấn đề khoan nhượng hơn, cho rằng nếu tính đủ các khoản nợ từ cấp xã đến nợ xây dựng cơ bản của các bộ ngành, địa phương, nợ của doanh nghiệp nhà nước thì nợ công của Việt Nam có lẽ lên đến 110-120% GDP, khoảng trên 4,5 triệu tỷ đồng, tương đương khoảng 220 tỷ USD. 

Các chuyên gia kinh tế nhìn từ bên ngoài thì cho rằng tỷ lệ nợ công của Việt Nam đang vào khoảng 164%/GDP, tức lên đến khoảng 300 tỷ Mỹ Kim, một số liệu rất đáng lo ngại, khiến tăng trưởng kinh tế không đủ để trang trải các món nợ, như lời thú nhận của chính người cầm đầu chính phủ, ông Nguyễn xuân Phúc, “nợ công Việt Nam tăng nhanh gấp 3 lần tăng trưởng kinh tế”.

Giữa tháng 2, làng báo đảng đồng loạt loan tin, có tới 31 cơ quan ngang Bộ, thuộc Chính phủ, các tỉnh, thành phố bất tuân lệnh trung ương từ 8 tháng nay, không thực hiện báo cáo giám sát tài chính 6 tháng đầu năm 2016 [4].

Từ nhiều năm liên tục cho đến nay, ngân sách VC luôn bội chi. Trong 63 tỉnh thành trên cả nước chỉ có 13 tỉnh thành lấy thu bù chi cân đối ngân sách, 50 tỉnh thành còn lại thiếu hụt ngân sách phải xin trợ cấp của chính phủ [5].


Hà Nội hiện rất lúng túng tìm mô hình khác thích ứng với bối cảnh chính trị quốc tế phức tạp, khó lường dưới thời chính phủ Hoa Kỳ do Tổng Thống Trump lãnh đạo. Họ “đánh hơi” thấy, có thể sau khi rút khỏi TPP, Hoa Kỳ sẽ tiến tới hiệp định thương mại song phương với nhiều nước, kể cà Việt Nam, nên họ gia tăng trấn áp, bắt bớ nhiều người để mong hình thành các “món quà” nhằm trao đổi với Mỹ trong trường cần đến. Đây là cách “đón gió” cố hữu từng đem lại kết quả cho Hà Nội khi có thương lượng với các chính phủ Tây phương.

Riêng về kinh tế, Hà Nội đã tiến đến vô địch trong vị thế lệ thuộc Bắc Kinh. Trước khi Tổng Thống Donald Trump nhận chức, ông Nguyễn phú Trọng, Tổng Bí Thư Cộng đảng đã đến Bắc Kinh ký 15 văn kiện trong đó có các văn kiện về kinh tế. Ngay sau đó, Trung cộng đã ào ạt đổ thêm vốn vào Việt nam qua FDI để khai thác thêm tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam [6]. Các dự án này thuộc loại công nghệ thu hút công nhân lao động tay chân, và dễ làm ô nhiễm môi trường, loại công nghệ Trung cộng cần đưa sang nước khác.

Chuyên gia Kinh Tế Nguyễn đức Thành, Giám đốc Viện Nghiên Cứu Chiến Lược nêu 3 khó khăn trong năm 2017: cải cách doanh nghiệp nhà nước, xử lý nợ xấu, thâm hụt ngân sách. Trong 3 vấn nạn này, theo các chuyên gia khác, sẽ nẩy sinh hàng loạt hệ lụy: khủng hoảng tài chánh, tín dụng làm tê liệt kỹ nghệ sản xuất trong nước vì thiếu vốn, đưa đến hàng hóa không thể cạnh tranh với hàng nước ngoài đang đưa vào Việt Nam qua các hiệp định thương mại cấp vùng và với Châu Âu (EVFTA).

Đồng bằng sông Cửu Long với diện tích gần 40 ngàn cây số vuông, dân số gần 20 triệu người, là vùng kinh tế hết sức quan trọng của đất nước. Sản lượng lúa chiếm hơn 50%, sản lượng thủy sản chiếm 65% và 70% sản lượng cây ăn trái trên cả nước. Nay toàn vùng bị ngập mặn, thiệt hại rất lớn đến kinh tế nông nghiệp và xuất khẩu. Vì ngập mặn, trồng lúa khó khăn, nông dân đang theo khuynh hướng từ chính phủ, chuyển sang nghề trồng dưa hấu và nuôi tôm xuất khẩu.

Đầu tháng Giêng Úc đưa ra quyết định cấm nhập cảng tôm mang bệnh đốm trắng từ Việt Nam trong 6 tháng [7]. Năm 2016, Việt Nam bán tôm ra nước ngoài được 3,15 tỷ Mỹ kim. Hà Nội hy vọng tôm sẽ là mặt hàng xuất khẩu chính, từ năm 2025 sẽ đưa về mỗi năm 10 tỷ Mỹ Kim. Tôm là mặt hàng thứ ba về xuất khẩu, sau café và gạo.

Nguồn vốn của Việt Nam gồm nhân lực và tiền tài chạy ra ngoài khá cao, khiến Hà Nội lâm vào hoàn cảnh không có bột sao gột nên hồ được. Túng kế, Hà Nội phải “đưa đơn đặt hàng” (?) cho công ty PwC từng có gốc gian dối quốc tế, “vẽ” ra viễn ảnh kinh tế đầy tươi sáng để ru ngủ người nhẹ dạ trong nhất thời. 

Hôm 27-02 ngư dân Quảng bình giăng lưới và biểu tình chặn quốc lộ 1 để phản đối thảm hoạ Formosa

Khi truyền thông đảng đồng loạt ca tụng kinh tế Việt Nam do công ty PwC đưa ra, thì họ quên đi rằng, tháng 8 năm 2014, cũng chính báo trong nước đã đồng loạt loan tin, công ty PwC bị Sở Dịch Vụ Tài Chánh New York phạt 25 triệu Mỹ Kim, đình chỉ hoạt động tư vấn 2 năm về vi phạm nghiệp vụ [8] tiếp tay cho một ngân hàng Nhật Bản “tẩy xóa” hồ sơ tài chánh che giấu hoạt động rửa tiền trong hồ sơ cấm vận quốc tế. 

PricewaterhouseCoopers, viết tắt là PwC, chuyên ngành cung cấp dịch vụ tài chánh, bảo hiểm, là một trong bốn công ty kiểm toán hàng đầu thế giới hiện nay. PwC có chi nhánh tại Hà Nội (tài liệu Wikipedia)

Đã nhiều lần, cộng đảng trình làng chiếc bánh vẽ để người dân nuôi hy vọng, giảm chống đối. Trên một năm trước, khi hiệp định thương mại TPP còn đang thương thảo, Hà Nội ra lệnh cho truyền thông tô vẽ một Việt Nam khắp đất trời là cả mùa xuân khi gia nhập TPP. Sự thật bây giờ chẳng còn gì.

Cái thuở VC thành công trong lừa đảo đang bị cách mạng tin học vạch mặt. Bây giờ người dân “không cần kính’ cũng đã sáng mắt, nên dù bùa mê của cộng đảng có đẹp, cũng bị người dân dũ bỏ, để nhìn vào đời thực mông mênh đầy lừa bịp của tham quan diễn ra hàng ngày trước mắt toàn dân.

Truyền thông dù là vô tình, bị bắt buộc hay cố ý làm “gia nô” cho cộng đảng thì cũng phải biết “ngượng một tí” để bàn dân thiên hạ nhận ra, dù gì “giấy rách phải giữ lấy lề”.

Chế độ chỉ còn cậy dựa vào nhà tù, cây súng, như chợ đã về chiều, sao truyền thông lại đánh bóng trơ trẽn như vậy?

Feb 27-2017


__________________________________________

Chú thích: