CSVN: Quân bài lật ngửa ở hội nghị Shangri-la

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Trung Tâm hội nghị Shangri-la ở Singapore như sát vách với Thành phố thủ đô Kuala Lumpur vì vậy chắc ngài Hishammuddin Hussein Bộ trưởng Quốc phòng Malaysia đã nghe và chắc là nản lòng lắm qua lời phát biểu của vị Tướng thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam Nguyễn Chí Vịnh với báo chí quốc tế ngày 30-5 tại cuộc Đối thoại Shangri-la rằng:

“Việt Nam là bạn, là đối tác nhưng không tham gia liên minh quân sự. Càng căng thẳng thì càng phải độc lập tự chủ. Càng căng thẳng thì càng không bao giờ để kéo vào những liên minh với nước này để chống nước khác. Đó là nguyên tắc không chỉ bây giờ mà còn từ xưa trong việc bảo vệ tổ quốc Việt Nam chúng tôi” (Tuổi Trẻ online)

Có lẽ lời phát biểu của ông Thượng Tướng nước CHXH/CNCS Việt Nam (nói trên) đã làm tan thành mây khói cái sáng kiến: “đề xuất thành lập một lực lượng Liên minh gìn giữ hòa bình của Các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) mà chính ngài Hishammuddin Hussein đã thai nghén từ cách đây hai tháng trong cuộc họp của Bộ trưởng Quốc phòng các nước thành viên ASEAN ở Langkawi (Malaysia), tại đó Bộ trưởng Hishammuddin Hussein cho rằng nếu quốc tế có: “Lực lượng gìn giữ hòa bình của AU làm nhiệm vụ giám sát hòa bình tại các điểm nóng dưới sự cho phép của LHQ, vậy tại sao ASEAN lại không làm được như thế”? - (dantri.com.vn 17/3/15).

Và hiện nay ông với tư cách là Bộ trưởng QP đại diện cho Malaysia nước đương nhiệm chủ tịch khối Asean (cũng là đối tác tranh chấp với TQ ở biển Đông) đang trên hành trình công du qua các quốc gia thành viên để “thuyết khách” tìm sự nhất trí đồng thuận thành lập lực lượng này. (voatiengviet.com - 31/5)

Bộ trưởng Quốc phòng Malaysia Hishammuddin Hussein đề xuất thành lập một lực lượng Liên minh gìn giữ hòa bình của Các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN)

Vì vậy có thể ông Hishammuddin Hussein rất thất vọng. Tuy nhiên, nếu là người Việt Nam thì ông Bộ trưởng QP Malaysia sẽ bớt buồn, khi ông biết tướng CSVN này khoát bộ quân phục 3 sao trên cầu vai (chưa từng tốt nghiệp bất cứ khóa sĩ quan võ bị nào tại Việt Nam) lừng lẫy với thành tích lưu manh khét tiếng chưa có tướng nào của quân đội CHXH/CNVN sánh bằng (*)

Và vì thế lời phát biểu: “…không bao giờ để kéo vào những liên minh với nước này để chống nước khác. Đó là nguyên tắc không chỉ bây giờ mà còn là từ xưa trong việc bảo vệ tổ quốc Việt Nam chúng tôi”

Đó chỉ là lời nói xu thời định hướng, tráo trở tuyên truyền, của phường lưu manh bịp bợm đúng bản chất của người cộng sản…

“Không liên minh đó là nguyên tắc từ xưa” (Nguyễn Chí Vịnh)? Không liên minh với CSTQ thì dao mác gậy gộc làm sao HCM đánh Pháp ở Điện Biên? Không liên minh với Nga Tàu thì CSVN có là quỷ nhập tràng cũng không thể hút máu hết 4 triệu người Việt để CS hóa miền Nam VN. Không liên minh thì sao đánh cho Trung Quốc, Liên Xô. Không liên minh thì những tên nào nếu không phải Lê Duẩn và Phạm Văn Đồng ngày 3/11/1978 đích thân qua Liên Xô ký cùng Brezhnev Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô - Hiệp Ước Hữu Nghị Và Hợp Tác Việt Xô mà thực chất là một hiệp ước liên minh quân sự để hù dọa Trung Quốc cho yên tâm để ngày 25/12/1978 Lê Duẩn và Lê Đức Anh xua hàng trăm ngàn quân CSVN vào lãnh thổ Campuchia?. Vậy mà mở miệng tỉnh queo nói trước hội nghị quốc tế: “Đó là nguyên tắc không chỉ bây giờ mà còn là từ xưa trong việc bảo vệ tổ quốc Việt Nam chúng tôi” !?

Nói đến “lực lượng gìn giữ hòa bình” thì Nguyễn chí Vịnh cũng như “nhà nước, đảng” CSVN đâu có lạ gì. Các hoạt động gìn giữ hòa bình là một sứ mạng cao cả rất cố gắng trong khả năng có thể của LHQ và các quốc gia văn minh phương Tây nhằm giảm thiểu đổ máu cho người dân thường trên các điểm nóng thế giới. Hơn nữa Liên Hiệp quốc không phải là tổ chức duy nhất có quyền và nhiệm vụ gìn giữ hòa bình, một vài tổ chức hợp pháp khác cũng có quyền làm nhiệm vụ gìn giữ hòa binh như Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Kosovo và Lực lượng Quan sát Đa quốc gia thực hiện nhiệm vụ trên Bán đảo Sinai hoặc của chính LHQ tại châu Phi mà gần đây Việt Nam có tham gia, cụ thể:

Ngày 25/2/2013 Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng đã tiếp ông Edmond Mulet, Trợ lý Tổng thư ký Liên hợp quốc, phụ trách cơ quan gìn giữ hòa bình Liên hiệp quốc và cho biết, Bộ QP/VN đã chuẩn bị tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp quốc vào đầu năm 2014 (vnexpress.) 3 tháng sau ngày 27/5/2014, Việt Nam đã trao quyết định của LHQ, quyết định của Chủ tịch nước VN cử 2 sĩ quan (Trung tá Mạc Đức Trọng và Trung tá Trần Nam Ngạn) làm nhiệm vụ tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp quốc tại Nam Sudan. 

Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc VN và ông Edmond Mulet, phụ trách các hoạt động gìn giữ hòa bình LHQ.

Và mới đây ngày 23/05/2015 Tại Hội nghị đánh giá kết quả 1 năm Việt Nam chính thức tham gia “lực lượng gìn giữ hòa bình” của LHQ do Bộ Quốc phòng Việt Nam tổ chức Phó Thủ tướng, Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh phát biểu rằng: “Việt Nam đánh giá cao vai trò quan trọng của LHQ trong 70 năm qua trong việc giải quyết nhiều cuộc xung đột, góp phần tích cực vào việc duy trì và bảo vệ hòa bình, an ninh quốc tế, trong đó có việc triển khai các hoạt động gìn giữ hòa bình ở nhiều khu vực trên thế giới. Việt nam đóng góp cho hòa bình, an ninh quốc tế cũng sẽ góp phần quan trọng cho bảo đảm hòa bình, an ninh và phát triển của Việt Nam bởi đất nước sẽ có thêm được những người bạn, sự ủng hộ mạnh mẽ đối với sự nghiệp bảo vệ và xây dựng Tổ quốc Việt Nam. “Việt Nam hoàn toàn ủng hộ những mục tiêu, nguyên tắc này và sẵn sàng đóng góp tích cực hơn cho những mục tiêu đó”.(baodientu.chinhphu.vn-23/5)

Tham gia, nhận định và phát biểu như thế về “lực lượng gìn giữ hòa bình” . Nhưng thật là ngạc nhiên khi mà tình hình trên biển Đông hiện nay như lên cơn “sốt” tuyệt đối công luận thế giới đều lên án Trung Quốc về hành vi phi pháp lấn chiếm biển đảo đe dọa mất an ninh trong toàn khu vực và cao điểm là tại hội nghị Shangri-la ở Singapore đang diễn ra Hoa Kỳ vừa kêu gọi ngưng ngay lập tức và lâu dài việc cải tạo đảo của tất cả các quốc gia nhận chủ quyền tại vùng Biển Đông đang có tranh chấp.

Phát biểu tại hội nghị Singapore, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, ông Ashton Carter nói với Trung Quốc rằng hành xử của họ tại khu vực đã vượt ra ngoài khuôn khổ các tiêu chí và quy tắc quốc tế..(BBC 30/5).

Rõ ràng là nhìn từ mọi góc độ đều nhận thấy tình hình khu vực tranh chấp Biển Đông đang rất cần một “lực lượng Liên minh gìn giữ hòa bình của Các quốc gia Đông Nam Á” Nó trở nên danh chính ngôn thuận khi có đến 4 thành viên Asean (Việt Nam,Philippine,Malaysia và Brunei) có liên quan. 

Đồng thuận theo chiều hướng này trước đó Mỹ, Nhật Bản và Philippines cũng đã gợi ý và Mỹ đang tiến hành tuần tra trên không và mặt biển và sẽ phối hợp với Nhật, Phi tiếp tục trong thời gian tới.

Ngược lại, Việt Nam là quốc gia đang bị Trung Quốc cưỡng chiếm bằng vũ lực nhiều đảo biển nhất trong vùng thì “nhà Nước, đảng CSVN” lại lạnh nhạt không hào hứng chút nào với một “lực lượng gìn giữ hòa bình” mà mới nhất là thông qua Tướng Nguyễn Chí Vịnh trưởng Đoàn VN phát biểu với báo chí quốc tế ngày 30-5 tại cuộc Đối thoại Shangri-la (nói trên). 

Thật lạ lùng, từ ngàn xưa tập quán của dân tộc Việt Nam khi trong nhà hay làng xóm bị trộm cướp “viếng thăm ” thượng sách nhất là tổ chức kết đoàn nhiều nhà lại với nhau để tuần tra phòng chống rất hiệu quả làm nản chí kẻ gian, bởi đũa một bó khó bẻ gãy hơn một chiếc. Trong trường hợp này những chóp bu gọi là lãnh đạo của đảng CSVN thì nghĩ và làm ngược lại. 

Một câu hỏi rất bức xúc mà chắc chắn toàn dân Việt Nam phải đặt ra trong hoàn cảnh nghịch lý này là: Lý do nào đảng CSVN chọn giải pháp đứng riêng lẽ bên lề của quốc tế và khu vực đang nỗ lực chống lại mưu đồ chiếm trọn Biển Đông làm ao nhà mình của Trung Quốc? Trong đó có chủ quyền đảo biển rất lớn của Việt Nam?.

Không hoàn tất hồ sơ kiện Trung Quốc, không đoái hoài đến lời kêu gọi phối hợp tuần tra của Philippines, Hoa Kỳ và Nhật Bản trên Biển Đông và không quan tâm đề xuất của Malaysia thành lập một lực lượng Liên minh gìn giữ hòa bình của các quốc gia Đông Nam Á. 

Người ta phải tự hỏi nhà nước đảng CSVN đơn phương sẽ phải làm gì để chặn lại đà tiến như tằm ăn dâu của Trung Quốc trên biển Đông hiện nay? 

Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh, gặp gỡ Đoàn quân sự Trung Quốc bên lề hội nghị Shangri-la ở Singapore 

Đến giai đoạn này buộc lòng nhiều người Việt nam phải nghĩ: Phải chăng trong Hiệp Định Thành Đô năm 1990 giữa 2 đảng CSTQ và CSVN có một điều khoản: CSTQ sẽ ngay tức khắc cử đại binh sang Hà Nội bảo vệ sự sống còn của CSVN khi bị đe dọa lật đổ từ bất cứ nguyên nhân hay thế lực nào? Đổi lại mọi quyền lợi hay an ninh quốc gia Việt Nam phải là hàng thứ yếu nằm phía dưới quyền lợi của Trung Quốc và đảng CSVN ?

Bộ trưởng QP/VN- Phùng Quang Thanh - “Tôi thấy lo lắng lắm… Không biết tuyên truyền như thế nào? chứ từ trẻ con đến người già Việt Nam có xu thế ghét Trung quốc - cái đó là nguy hiểm cho dân tộc”!?.

Nếu không phải, thì qua khái quát khách quan tóm lược mọi diễn biến liên quan vấn đề này từ trước đến hôm nay thì đó không thể nào là tư duy “logic” chính trị của một giai tầng lãnh đạo lấy sự nghiệp toàn vẹn lãnh thổ, độc lập của tổ quốc nhân dân Việt Nam đặt lên hàng tối thượng.






Ngày hốt hụi của Bác

Nay mùng 1 tháng 6

Đặng Huy Văn (Danlambao) - Tôi có cái may mắn là đã được đi dạy đại học tại chức tại nhiều vùng miền trên đất nước. Mỗi lần đi dạy tại các tỉnh xa, tôi lại kết hợp đi du lịch khám phá tại nhiều vùng sâu, vùng xa của Tổ Quốc, mới hay ở nhiều vùng các trẻ thơ của chúng ta còn khổ lắm.Nhiều nơi trường còn chưa ra trường, lớp không ra lớp. Trường cấp I, cấp II ở nhiều vùng rẻo cao còn tuềnh toàng nứa lá, mưa thì dột, rét thì gió lạnh thấu xương. Các em nhỏ vùng cao đến trường còn phải ăn đói mặc phong phanh, thường phải trèo đèo lội suối đi bộ hàng chục cây số. Có nơi, các em còn phải chui vào túi ni lông bám vào dây cáp để qua sông tới trường. Đến mùa lũ hàng năm, bao nhiêu em nhỏ bị chết đuối vì nước lũ về đột ngột dâng ngập sông suối là chuyện bình thường!

Thuở nhỏ đến trường, tôi không phải trèo đèo lội suối vì ở đồng bằng nhưng cũng thường xuyên phải nhịn đói buổi sáng để đi học vì gia đình tôi nghèo lắm. Có nhiều lần tôi đã bị ngất xỉu ở lớp học hoặc trên đường về nhà vì đói. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại cầu nguyện “Ông Bụt”, “Bà Tiên” trong cổ tích hiện ra dỗ tôi tỉnh dậy để đi tiếp cuộc đời cơ cực cho đến ngày hôm nay, 72 tuổi rồi mà vẫn còn phải trăn trở bởi miếng ăn hàng ngày. Đến bây giờ khi đau ốm quá, tôi vẫn thầm cầu nguyện Ông Bụt, Bà Tiên xuất hiện để cứu giúp tôi qua khỏi cơn nguy biến và “phép màu cổ tích” đó hiện nay đôi khi vẫn còn màu nhiệm.

Ngày Tết Thiếu Nhi, mùng 1 tháng 6 năm nay đang đến. Thương trẻ thơ nghèo Việt Nam đang phải sống lắt lay dưới “ánh hào quang của một thời Man Dại”, tôi chỉ biết nguyện cầu Ông Bụt, Bà Tiên hãy hiện về để giúp đỡ các cháu bé như đã từng cưu mang tôi suốt hơn 70 năm, qua cả một đoạn đời cơ cực ấy!

Nay mùng 1 tháng 6
(Viết tặng các trẻ thơ nghèo)

Mỗi khi đời đau nhói
Ông Bụt lại hiện ra
Để giúp tôi qua khỏi
Như cổ tích nước nhà

Nay mùng 1 tháng 6
Tôi lại ước Bụt về
Thương yêu giúp đàn cháu
Khó nghèo ở miền quê!

Tôi ước ao mỗi sáng
Được Bụt trao bát cơm
Để cháu không đói lả
Mỗi khi bước tới trường

Tôi ước Bụt cho áo
Cháu mặc ấm mùa đông
Bởi năm qua nhiều bé
Chết rét mẹ khóc ròng!

Tôi ước mùa mưa đến
Bụt bắc giúp chiếc cầu
Để cháu không chết đuối
Vì lội dòng sông sâu!

Rẻo cao trường nứa lá
Mùa mưa dột tứ tung
Ước Bụt xây trường mới
Mùa đông đỡ lạnh lùng!

Năm nào trường cũng bắt
Đóng hơn chục khoản tiền
Bụt ơi, nghèo không đóng
Phụ huynh nào được yên?

Ước Bụt khuyên cô giáo
Đừng bắt cháu học thêm
Bởi mẹ cha nghèo lắm
Học thêm lấy đâu tiền?

Ước Bụt khuyên bộ trưởng
Đừng “cải cách” triền miên
Năm nào cũng mua sách
Phụ huynh phát rồ điên!

Nhân ngày 1 tháng 6
Của lứa tuổi thần tiên
Ước Bụt giúp các cháu
Chung vui khắp mọi miền!

Ước Bụt giúp mãi mãi
Rời xa “ánh hào quang”
Của một thời Man Dại
Trên non nước huy hoàng!

Hà Nội, 31/5/2015





Bản chất thật của cái gọi là “tòa án nhân dân

Dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm, Q.2, TP HCM làm bộc lộ rõ bản chất thật của cái gọi là “tòa án nhân dân

Dân Oan Thủ Thiêm (Danlambao) - Bộ mặt thật của tòa án nhân dân là:

- Không hề có công lý. Không có chút lương tâm con người.
- Phi đạo đức và phi nhân đạo. Xét xử theo luật rừng.

Tòa án bảo vệ và cổ xúy cho việc người bóc lột người hay nói chính xác là tòa án bảo kê cho bọn lợi dụng chức vụ, quyền hạn ăn cướp nhà và đất của dân nghèo (thường gọi là giặc nội xâm). Mặc dù nhóm lợi ích này chà đạp chủ trương, đường lối của đảng cộng sản, cụ thể là Nghị Quyết số: 18-NQ/TU của Ban Thường Vụ Thành ủy ngày 08/08/1998 về công tác quy hoạch, đền bù. Họ xé bỏ ngay cả các Quyết định và quy định do họ ban hành.

Thẩm phán tòa án quận 2 Trần Thị Minh Yến là người xử theo luật rừng.

Luật pháp chỉ để trừng trị dân.

Bản chất thật của tòa án chắc chắn sẽ đi vào lịch sử và sẽ là đề tài cho các vở kịch hài, các tuồng cải lương sau này vì nó thách thức luật pháp, thách thức công lý cả thế giới, thách thức lương tri cả loài người.

Nay là thế kỷ 21, nhưng cung cách xét xử giống như thời cường hào ác bá, tụt hậu hàng chục thế kỷ.

Việc xét xử này có lẽ do thế lực thù địch, phản động, bọn nợ máu với cách mạng đạo diễn, có âm mưu diễn biến hòa bình; nhưng chắc chắn đây là nguyên nhân chính dẫn đến khiếu kiện gay gắt đông người, tòa án xét xử như vậy là cố ý gây mất an ninh trật tự, gây bất ổn về chính trị; làm mất hết uy tín của Đảng và Nhà nước, nếu không kịp thời chấn chỉnh, sẽ làm mất hết niềm tin vào công lý và mất hết niềm tin vào Đảng và Nhà nước.

Vụ việc này hết sức nghiêm trọng, phải xử lý đích đáng, nếu không sẽ bị cả thế giới lên án, vì Chủ nghĩa xã hội tuyên truyền tốt đẹp là thế, mà thẩm phán tùy tiện xét xử như vậy!

Sự việc quá rõ ràng, như trắng với đen, trẻ con cũng biết. Thế nhưng tòa án nhân dân cố tình không biết nên xét xử không cần chứng cứ và chỉ căn cứ vào chứng cứ giả mạo của người bị kiện. Hành vi dùng chứng cứ giả mạo, vẽ khống ranh thu hồi, cố tình có âm mưu, có chủ đích để cắm ranh cắm mốc sai quy hoạch; để cưỡng chiếm nhà đất của nhân dân.

Thực tế việc khiếu kiện hành chính này, để xét xử công minh, đòi hỏi phải có dũng cảm, vì: Chủ trương của Đảng, cụ thể bằng: Nghị Quyết số: 18-NQ/TU của Ban Thường Vụ Thành ủy.

Pháp lý quy hoạch KĐTMTT như Quyết định 367/TTg, Quyết định 13585, Quyết định 1997… Tất cả các Văn Bản Pháp Luật đều nghiêng về phía người khiếu kiện là người thấp cổ bé miệng.

Phía người bị kiện: Vi phạm nghiêm trọng chù trương, đường lối của Đảng, cố tình vi phạm Quyết định 367/TTg V/v phê duyệt quy hoạch KĐTMTT, chà đạp trắng trợn, lộ liễu ngay chính các Quyết định do chính Cơ Quan mình ban hành, như: Quyết định 1997, 13585… Nhưng lại là Người có chức có quyền, có công an, có tài chính… Họ lợi dụng chức quyền để làm lệch cán cân công lý.

Nếu cán cân công lý mà nghiêng về phía người khởi kiện, có chính nghĩa, có luật pháp và chủ trương của Đảng… Thì cán cân công lý chắc chắn sẽ chịu lãnh đủ hậu quả! 

Nếu cán cân công lý mà nghiêng về phía người bị kiện; thì than ôi! Đâu còn gì nữa mà tin, đâu còn gì nữa để mà nói, để mà tuyên truyền…

Chúng tôi là những dân oan, quá quen cảnh bị bóc lột, quá biết thế nào là tủi nhục khi vừa bị mất nhà, mất đất, mất công ăn, việc làm và mất luôn cả danh dự, vì bị xếp vào loại chống đối, luôn bị rình rập theo dõi, trù dập…

Nhưng chúng tôi có truyền thống đấu tranh: Nơi nào có áp bức, bóc lột, bất công… tất có đấu tranh; nên nhất định thắng lợi . 

Người bị kiện căn cứ vào các Văn Bản pháp lý đã hết hiệu lực cả chục năm, nhưng Tòa án không dám phán xử. Trong khi người dân không nằm trong ranh quy hoạch, ranh thu hồi đất, nhưng vẫn bị áp giá trái luật, cưỡng chiếm không có quyết định thu hồi đất, không có quyết định phá dỡ nhà ở, để ăn cướp nhà đất của người dân, thì tòa án đình chỉ với lý do hết thời hiệu? Công lý ở đâu, Điều luật nào cho Tòa án lạm quyền để bao che, tiếp tay và đồng lõa với những kẻ lợi dụng chức vụ quyền hạn, để ăn cướp nhà đất của nhân dân? 

Dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm, quận 2 là dự án 9 không:

1/ Không có quyết định thu hồi đất. Nhằm ăn cướp nhà đất của nhân dân

2/ Không có phương án đền bù. Nhằm bóc lột và bần cùng hóa nhân dân.

3/ Không có đất tái định cư đúng quy định. Vì đã chia 169 ha cho 64 dự án kinh doanh

4/ Không đền bù theo giá tại thời điểm thu hồi đất. Để hưởng chênh lệch

5/ Không nằm trong ranh quy hoạch và ranh thu hồi, nhưng vẫn bị chiếm đoạt .

6/ Không giải quyết khiếu nại đúng thời hạn. Để dân không khiếu kiện được.

7/ Không có quyết định phá dỡ nhà ở. Nhưng cho xe ủi cày nát.

8/ Không có tiền, phải đi vay mượn, mỗi ngày phải trả lãi vay gần 6 tỷ VNĐ

9/ Không có nhà đầu tư, do khiếu nại gay gắt. Các nhà đầu tư lớn đều bỏ chạy.

Dân nghèo tại Thủ Thiêm bị bóc lột tới hơn 5 lần:

1/ Bị bóc lột mất nhà và đất

2/ Bị bóc lột lần 2 khi phải mua nơi ở mới với giá cao.

3/ Bị bóc lột lần 3 khi phải mua chung cư chất lượng thấp giá cao.

4/ Bị bóc lột quyền khiếu kiện.

5/ Bị bóc lột quyền làm người .

Không như lời ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang: Sợ nhất là nhân dân mất niềm tin!

Nhưng dân nghèo chúng tôi làm gì có niềm tin mà mấy ông sợ mất!

Nhân dân của mấy Ông bầy giờ chỉ chứa đầy sự uất hận, sự căm thù, sự khinh bỉ…

Chắc chắn một ngày không xa, nếu Đảng và Nhà nước không xử, thì nhân dân bị oan, sẽ bắt bọn ác ôn, bọn ăn cướp phải trả nợ máu!

Việc cố tình lợi dụng dự án để cướp nhà đất của dân nghèo, đem kinh doanh thu lợi bất chính! Tại sao tòa án các cấp lại ra sức bảo vệ dự án này? Họ được ăn chia như thế nào mà ra tay đàn áp nhân dân đang sử dụng nhà đất hợp pháp để bảo kê cho dự án?


Thưa vì các thẩm phán được phía người bị kiện bổ nhiệm.

Nhân dân là ông chủ, nhưng bị những người đày tớ phản phúc.

31/05/2015






Tranh chấp tại Biển Đông: Những điều bạn cần biết

Bãi đá ngầm Chữ Thập trong quần đảo Trường Sa - Photo: Asia Maritime Transparency Initi

The Sydney Morning Herald * Nguyễn Hùng - Trần Hoài Nam (Danlambao) lược dịch - Trung cộng đang xây cất các đảo nhân tạo và thiết lập các cơ sở vật chất trong khu vực Biển Đông mặc dù nhiều quốc gia đang tuyên bố chủ quyền một phần của khu vực đó. Nhưng tại sao và bằng cách nào mà Trung cộng làm việc này? Dưới đây là các câu trả lời.

Trung cộng đang xây dựng những gì tại Biển Đông?

Dùng kỹ thuật nạo vét và bồi lấn đất, Trung cộng đã biến đổi những rạn san hô chìm tại quần đảo Trường Sa thành những hòn đảo nhân tạo có khả năng dùng làm các phi trường, cảng nước sâu và các cơ sở sẵn sàng cho các hoạt động quân sự. Những bức hình chụp từ vệ tinh đã cho thấy công tác xây cất bến tàu, các nhà máy làm xi măng và một bải đáp trực thăng, như các cấu trúc này trên rạn san hô Gạc Ma - Johnson Reef.






Chuyên viên phân tích thuộc Viên nghiên cứu Quốc phòng Jane đã đưa ra ý kiến rằng những hình ảnh cho thấy "một chiến dịch có bài bản và hoạch định kỹ lưỡng để tạo ra một chuổi pháo đài có khả năng phòng không và bảo vệ hải phận" xuyên suốt dãy các hòn đảo.

Điều gì đưa đến tình trạng tranh chấp Biển Đông?

Khu vực Biển Đông nắm giữ vị trí chiến lược rất to lớn do vị trí của nó - được bao bọc về phía Nam nước Tàu, phía Tây Phi Luât Tân, Bắc nước Mã Lai, phía Đông của Việt Nam và Cam Bốt - chiếm hơn phân nữa số lượng hàng hóa giao thương của Úc.

Vùng đó cũng chứa nhiều dầu và khí đốt thiên nhiên dưới lòng biển có khả năng khai thác cao.

Những vùng tranh chấp bao gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường sa, cụ thể:

Fiery Cross Reef (được chụp theo thời gian: 

Add caption





Mischief Reef, được chụp ngày 17/03/2015:







Hughes Reef, được chụp ngày 14/11/2014:








Cuarteron Reef, được chụp ngày 15/11/2014 và theo thứ tự thời gian: 



Gaven Reef, ngày 15/11/2014 và theo thứ tự thời gian:



Có sáu quốc gia đòi chủ quyền trên các vùng biển bao gồm các đảo trùng lấp nhau: Trung cộng, Việt Nam, Phi Luật Tân, Đài Loan, Mã Lai và Brunei. Trung cộng, quốc gia đánh dấu vùng chủ quyền trên bản đổ của họ với đường lãnh hải "chín đoạn", dành chủ quyền đền gần 90% diện tích Biển Đông.

Tranh chấp lãnh hải, vốn bắt đầu từ nhiều thế kỷ qua, đã nhanh chóng gia tăng cường độ trong những tháng qua, phát xuất từ công tác bồi lấn đất  với qui mô lớn và nhanh chóng tại các rạn san hô ngầm trong quần đảo Trường Sa, làm cho các nước trong khu vực lo lắng rằng Bắc Kinh có ý đồ dùng chúng cho các mục đích quân sự.

Tại sao Trung cộng đang xây dựng trên Biển Đông?

Lý luận của Trung cộng thật là trơ trẻn: Họ bảo họ có quyền chủ quyền để xây dựng tại khu vực này. Bộ Quốc phòng TC đã so sánh việc xây dựng các đảo nhân tạo là những công tác xây dựng bình thường, như đang xảy ra tại những nơi khác trong nước Tàu.

Trung cộng cũng cho biết các đảo nhân tạo mới sẽ được sử dụng cho mục đích nhân đạo, bảo vệ môi trường, nghề cá và các mục đích khác.

Nhưng các nước đang tranh chấp chủ quyền khác trong khu vực, cũng như Mỹ và Úc, đã nêu lên câu hỏi về ý đồ thực sự của Trung cộng và coi việc cho tiếp tục xây dựng trong khi tuyên bố chủ quyền lãnh thổ chưa được giải quyết là việc làm không giúp giải quyết các tranh chấp. "Việc xây dựng các đảo nhân tạo chỉ gây thêm tình trạng tệ hại nhằm thay đổi hiện trạng trong khu vực trong khi chưa có giãi quyết rỏ ràng về tình trạng đòi chủ quyền", Bộ trưởng Quốc phòng Australia Dennis Richardson cho biết.

Trung cộng đã thường xuyên biện hộ rằng Việt Nam và Mã Lai Á cũng đã tiến hành bồi lấn đất tại các đảo họ đang kiểm soát, mặc dầu tầm mức các việc làm của Bắc Kinh vượt xa so với hai nước láng giềng này.

Công tác xây dựng (các đảo nhân tạo) được thực hiện ra sao?

Theo Cơ quan Minh Bạch về Hàng hải Á châu, trong một thí dụ, Rạn san hô Fiery Cross Reef, công tác tạo dựng thêm đất (bồi lấn đất) bắt đầu vào năm ngoái và đã mở rộng một vùng đất dài 3 km và rộng 200-300 m. Trước kia rạn san hô này nằm dưới mặt nước biển khi thủy triều lên "chỉ nhô hai mô đá". 

Đây là cấu trúc cũ nhất trên đảo này, cho thấy nó được xây trên mực nước biển trước khi công tác bồi lấn đất được thực hiện:


Và cùng một cấu trúc trong thời gian gần đây:







Không ảnh từ vệ tinh đã xác định vài nhà máy sản xuất xi măng trên đảo (nhân tạo)


Những cấu trúc hiện nay bao gồm lên đến 80% các tòa nhà cố định hay bán cố định và một đường băng máy bay dài 3110 mét có khả năng được các loại máy bay sử dụng kể cả các phi cơ chiến đấu: 


Các cơ sở bến cảng gồm năm bến tàu. 


Các hệ lụy gì từ việc tạo dựng các đảo nhân tạo?

Phi Luật Tân, một trong số các quốc gia giành chủ quyền khác ngoài Trung cộng đã lên tiếng lo ngại rằng, Trung cộng với sự to lớn về kinh tế và sức mạnh quân sự ngày càng tăng, đang sử dụng các hoạt động xây dựng của mình để áp đặt quyền kiểm soát quần đảo Trường Sa và Biển Đông, và nhự vậy nhằm bắt nạt các quốc gia láng giềng nhỏ hơn.

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung cộng là Hoa Xuân Oánh đã phản pháo: "Đây là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng đến Philippines - Trung cộng sẽ không bắt nạt các nước nhỏ, trong khi đó, các nước nhỏ sẽ không được cố ý không ngừng làm cho tình hình rắc rối".

Theo Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển, "hòn đảo" được công nhận quyền lãnh thổ quan trọng hơn nhiều so với mỏm đá hoặc hình dạng khác. Các nước láng giềng của Trung cộng lo sợ việc xây dựng hòn đảo nhân tạo của Trung cộng là nhằm củng cố hành động tuyên bố chủ quyền của TC, từ đó thể suy ra các quyền hàng hải và độc quyền khai thác tài nguyên năng lượng dưới lòng biển.

"Theo luật pháp quốc tế, rõ ràng là không có bất kỳ số lượng nạo vét, xây dựng sẽ làm thay đổi hoặc tăng cường sức mạnh pháp lý của yêu sách lãnh thổ của một quốc gia," Daniel Russel, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đặc trách Đông Á và Thái Bình Dương cho biết. "Dù cho bạn có đổ bao nhiêu đống cát trên một rạn san hô ở Biển Đông, bạn không thể sản xuất ra chủ quyền lãnh thổ".

Tại sao Mỹ và Úc can dự vào?

Xuất phát từ số lượng hàng hóa di chuyền xuyên qua khu vực Biển Đông, Mỹ và các nước khác trong cộng đồng quốc tế nói rằng họ muốn bảo đảm không có những mối đe dọa tự do hàng hải trong khu vực. Đó cũng là một phần của chiến lược rộng lớn hơn của Mỹ "chuyển trục" hướng về châu Á.

Nhưng Bắc Kinh đã nổi giận trước sự can dự của Mỹ, gán cho hành động của Mỹ là "phá quẩy" thúc đẩy bởi lòng mong muốn của Washington nhằm hạn chế sự trỗi dậy của Trung cộng.

Giống như Mỹ, Úc cho biết họ không đứng về phía bên nào liên quan đến các yêu sách lãnh thổ, nhưng phản đối các hành động khiêu khích có thể làm mất ổn định đến hiện trạng của khu vực Biển Đông, lý do vì lợi ích quốc gia cần bảo đảm an toàn trên các tuyến đường hàng hải, cùng với sự ổn định và tự do hàng hải, và các đường bay xuyên ngang Biển Đông.

Ngày 31/05/2015

Nguồn:

The Sydney Morning Herald 
South China Sea dispute: What you need to know



Đảng CSVN đứng đâu trong thế trận Mỹ-Tàu?

Quang Dương (Danlambao) - ĐCSVN có lịch sử lệ thuộc gắn bó với Trung Cộng rất nặng nề. Đảng coi TC là chủ nợ, là thầy, là đàn anh, là đồng chí, là láng giềng hữu nghị, môi hở răng lạnh, là đối tác chính trị kinh tế, quân sự, văn hoá 16 vàng 4 tốt v.v... Chuyện đó cũng chẳng có gì là lạ. TC đã giúp ĐCSVN từ những ngày còn trong trứng nước, cho tới ngày cướp chính quyền, cướp nửa nước rồi cướp cả nước. ĐCSVN do đó đã một lòng rập khuôn tất cả những chính sách, mưu mô thủ đoạn của TC trong việc cai trị dân chúng. Khi làm như thế, ĐCSVN tất nhiên trông mong TC giữ đúng trong vai trò một nhà bảo trợ, một nước đàn anh, chỉ lo phát triển kinh tế quân sự trong phạm vi nội bộ của TC (như chính sách mở của cứu vãn nền kinh tế của Đặng Tiểu Bình trong những thập niên 80s và về sau). ĐCSVN những mong được yên tâm làm đàn em, hoặc làm chư hầu theo như câu nói đã quá quen thuộc: "Các nước XHCN anh em" hoặc "Bên kia biên giới là nhà, bên này biên giới cũng là quê hương". Có tình nghĩa quốc tế CS lại là láng giềng sát vách thương yêu nhau, gặp nhau ôm hôn thắm thiết như thế quả là lý tưởng để cả hai cùng giúp nhau "xây dựng" đất nước của mỗi bên, cùng nắm tay tiến lên XHCN rồi CSCN đại đồng.

Tiếc thay, đời không như là mơ. Đàn anh sau thời gian đổi mới kinh tế tạm phục hồi bắt đầu giở trò tham lam cố hữu, ỷ lớn ăn hiếp bé. Cái thằng bé lại là thằng phải chịu ơn nên đàn anh dễ dàng xoạc cẳng xâm lược, phình bụng bành trướng, lấn từ đất biên giới đến vịnh rồi đảo. Đàn em đau đớn nhìn đất, đảo, vũng vịnh lọt dần vào tay thằng đàn anh mà không dám chống cự vì mở miệng mắc quai (Công hàm Phạm Văn Đồng, Hội nghị Thành Đô...) và vì lúc nào cũng... sợ nó đánh - Thật ra chóp bu ĐCSVN đã bị TC nắm thóp răn đe hết rồi, lấy đâu hùng khí để đánh với đấm - Được thể, thằng đàn anh ngang ngược liếm luôn 80% diện tích biển Đông bao gồm hết hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa với đường lưỡi bò 9 đoạn tự biên tự diễn viện lý rằng "đảo của tao thì biển xung quanh cũng là của tao". Đàn em nhìn biển của mình bị ép lui vào sát bờ nhưng cũng chỉ dám phản đối lấy lệ. Đàn anh coi phản ứng nhẹ hều của đàn em không ra kí lô nào. Nó còn chấp cả mấy nước chung quanh vùng biển nó chiếm đoạt coi có dám làm gì nó. Philippines tức khí đâm đơn kiện TC ra toà án quốc tế và rủ VN cùng đứng kiện nhưng ĐCSVN co vòi không dám, chỉ dám bắc loa cổng hậu tò te tí te mấy tiếng cho đỡ ngượng. Kể Philippines cũng biết thừa chóp bu CSVN làm gì có gan cóc tía đi kiện TC nhưng họ đề nghị cho có lệ thôi. Thế rồi đàn em bắt đầu "lạnh cẳng" dù thằng đàn anh cười hề hề trấn an: "Hầy, cái lầy là lể ngộ pảo dệ cho nị thôi. Piển đảo của ngộ cũng như của nị mà. Nị lừng có lo, mai lầy ngộ còn xáp nhặp cả cáy Lông Lam Á lữa chớ cáy piển Lông lầy nhằm nhò dì". 

ĐCSVN còn run hơn nữa khi TC hiện thực hoá chuyện chiếm biển Đông bằng cách rầm rộ kéo giàn khoan khổng lồ HD-981 vào đặt ngay trong vùng biển thuộc chủ quyền của VN. Không có hành động phản đối ngăn cản mạnh mẽ thì không yên với người dân mà làm mạnh tay thì khó sống với TC nên đảng đành vờ cho tàu tuần duyên, tàu hải cảnh lượn vòng quanh chơi trò bắn súng nước và hò hét võ mồm, rồi có va chạm chút đỉnh lấy tiếng nhưng tuyệt nhiên không xài súng thiệt. Thấy đảng và nhà nước phản ứng yếu xìu, phong trào chống TC xâm lược trong quần chúng VN dâng cao, biểu tình bãi công đốt phá hãng xưởng cơ sở do Tàu làm chủ, tấn công gây thương vong cả công nhân người Tàu tràn khắp. Chóp bu cầm quyền tái mặt tưởng phen này sẽ bị nhân dân vùng lên nắm đầu kéo xuống hỏi tội chắc khó thoát, hoặc nếu dẹp yên được đám dân thì cũng bị đàn anh TC xài xể te tua rồi tống về vườn. May quá, dân VN coi vậy nhưng cũng còn hiền, lửa giận nguội nhanh và chỉ còn ngấm ngầm âm ỉ. Đàn anh cũng chỉ gọi phone cảnh cáo răn đe vài câu rồi xí xái cho mấy chú được tiếp tục công việc làm đầy tớ trên giao. ĐCS hú hồn nhưng từ đó thấy rõ lòng tham của đàn anh TC là vô đáy. Nhưng tay lỡ nhúng chàm, thân trao tướng cướp rồi biết làm sao. Nhúc nhích hó hé là dám ung thư đột xuất lúc nào không biết. Thôi đành vái trời, ủa không, vái tổ Các-Mác, vái cả già Hù sao cho thằng TC nó muốn lấy gì thì lấy, chiếm gì thì chiếm miễn sao nó để yên cho cái đảng hèn này được vinh thân phì gia, cha truyền con nối làm những tên giữ nhà cho chúng ở cái tỉnh hay cái quận VN (hoặc đổi tên là gì cũng được) là tốt rồi. 

Nhưng trời (chỗ này thì trời thiệt) không dung kẻ gian. TC làm quá, coi biển Đông như cái ao nhà, coi luật lệ quốc tế như "nơ pa", xây đảo nhân tạo một cách bất hợp pháp ngày đêm tại mấy dãy đá chìm trong quần đảo Trường Sa, rồi còn xây phi đạo, bến cảng, hải đăng, kéo tàu chiến, phi cơ, giàn pháo, súng phòng không và chắc chắn cả những trang thiết bị khí tài quân sự khác tới bố trí. Ý đồ bành trướng và tham vọng bá quyền biển Đông gồm cả các tuyến giao thông hàng không và hàng hải quốc tế quan trọng trong vùng đã rõ ràng. Mỹ bấy lâu nay ngấm ngầm theo dõi và đã nhiều lần nhắc nhở nhưng TC vẫn làm ngơ. Nay thì Mỹ không ngồi yên nữa. Không phải Mỹ chỉ bảo vệ quyền lợi và an ninh của Mỹ trong các vùng biển quốc tế mà đó là quyền lợi và an ninh chung của tất cả các quốc gia trên thế giới. TC đã vuốt mặt không nể mũi, mới hồi phục từ nền kinh tế yếu ớt nhờ sự giúp đỡ của Mỹ mà đã hung hăng muốn hất cẳng Mỹ tại biển Đông. 

Những diễn tiến dồn dập gần đây như: Việc Mỹ công khai cho phổ biến hình ảnh, video chụp từ vệ tinh và hình chụp từ phi cơ trinh sát Poisedon P8-A các hoạt động cấp tập xây đảo, thiết lập căn cứ quân sự trên Bãi Đá Chữ Thập và các đảo, đá khác của TC (21-5-2015); Việc phi công Mỹ không hề nao núng trước những lời cảnh cáo, xua đuổi của hải quân TC, vẫn bay dò thám trên không phận các đảo do TC chiếm giữ; Việc Bộ QP Mỹ gấp rút soạn thảo kế hoạch đối phó với TC tại biển Đông để trình lên Tổng thống; Việc Thượng nghị sĩ John McCain, chủ tịch Uỷ ban Quân Vụ Thượng viện cùng TNS Jack Reed và hai Dân biểu Mỹ đến thăm VN trước khi dự Hội nghị Shangri-La (lần thứ 14 từ 29-31/5/2015) để thảo luận về an ninh kinh tế Châu Á-TBD và chính ông ta đã đề xuất một điều sửa đổi trong Đạo luật Uỷ quyền Quốc phòng 2016 cho phép cấp 425 triệu đô-la trong 5 năm cho Indonesia, Malaysia, Philippines và Việt Nam để giúp huấn luyện và trang bị về quân sự cho quân đội các nước này, rồi mới đây ngày 31-5-2015 cũng TNS McCain kêu gọi Mỹ nên bán các vũ khí phòng thủ cho VN; Việc Bộ trưởng QP Mỹ Ashton Carter gay gắt chỉ trích TC trong bài diễn văn tại Hội nghị Shangri-La hôm 30-5-2015, nêu rõ tính cách bất hợp pháp, vượt qua khuôn khổ luật lệ quốc tế trong việc xây đảo nhân tạo của TC, là việc chưa có tiền lệ và đang tạo bất ổn trầm trọng trong khu vực, rằng phi cơ, tàu biển Mỹ sẽ tiếp tục có mặt tại biển Đông bất kể sự đe doạ của TC. Trước đó cũng ông Bộ trưởng Carter kêu gọi các quốc gia quanh biển Đông hãy đoàn kết lại để đối phó với TC. Sau Hội nghị Shangri-La ông ta cũng sẽ ghé ngay VN để thúc đẩy những hợp tác về quốc phòng; Chưa kể việc Mỹ và các đồng minh Nhật, Úc, Nam Hàn, Philippines luôn hợp tác quân sự, tập trận phòng thủ thường xuyên chứng tỏ Mỹ đã sẵn sàng mọi mặt và sẽ quyết liệt ra tay dạy cho TC một bài học. TC liệu có dám đương đầu với Mỹ không? Hay lại chỉ biết to mồm lớn tiếng nhưng khi đụng chuyện thì rụt cổ lại? Điều này chưa biết rõ nhưng chắc chắn so về sức mạnh quân sự thì TC thua xa Mỹ và về tính chính danh thì Mỹ đang được sự ủng hộ mạmh mẽ của các quốc gia văn minh trên thế giới còn TC thì bị lên án nặng nề. 

Quay về hiện tình VN, liệu ĐCSVN có dám mạnh dạn mở cửa bắt tay với Mỹ trong cơ hội hiếm có này không? Đảng thường viện lẽ sống gần TC là nước lớn và mạnh, lại đã mang ơn của nó thì phải biết nhịn nó, khôn khéo lựa những bước đi an toàn, đừng để nó phật lòng. Nhà cầm quyền VN hiện nay mang mặc cảm lệ thuộc, bị cái bóng con ngáo ộp TC đè trong tâm trí quá sâu và quá lâu nên khó dứt bỏ để gia nhập vào cộng đồng các quốc gia tự do dân chủ văn minh tiến bộ được. Thêm phần nữa đi với Mỹ thì phải từ bỏ độc tài độc đảng, phải thực thi nhân quyền gồm các quyền thiết yếu của con người như tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại..., phải chấp nhận trò chơi dân chủ với tất cả những hệ quả của nó vốn toàn là những điều tối kỵ đánh vào tử huyệt của chế độ CS. Nhưng nếu không nhờ Mỹ thì còn ai có khả năng giúp VN để chống lại cú nuốt chửng của TC trong nay mai? Liệu dù ĐCSVN muốn thần phục và đem Việt Nam làm chư hầu cho TC muôn năm nhưng TC có chịu ngừng lại ở cái cách thế đó không? Chẳng có gì bảo đảm cho tương lai của chóp bu ĐCS và dân tộc VN khi trong thâm tâm của những ông trời con Trung Nam Hải thì cả quả địa cầu này cũng hãy còn là ít. Vậy đảng ta đu dây thế nào đây? Ở bên trái thì thằng TC bảo: "Mày mà đi với Mỹ thì mày chết với ông". Ở bên phải thì Mỹ bảo: "You theo qua thì you phải bỏ đảng". Chắc phải tìm thế đứng giữa nhưng đứng giữa chỉ tạm an toàn khi Mỹ và TC chưa lâm chiến. Một khi chiến tranh nổ ra giữa hai cường quốc, đứng giữa chỉ từ chết đến bị thương nặng. Đó là chưa kể có khi miểng bom đạn chiến trường ở biển Đông chưa văng trúng đã bị thằng Dân vùng lên kéo xuống đập đầu rồi. 





Tham vọng và nỗi lo của Tập Cận Bình

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Vào ngày 29 tháng 5, một viên chức Mỹ cho CNN biết các giàn pháo của Trung Cộng được tiết lộ trong bài báo của Wall Street Journal đã không còn thấy trên không ảnh nữa, có thể đã được tháo gỡ hay che giấu. 

Nhắc lại, một bài báo trên Wall Street Journal ngày trước đó trích dẫn lời của một viên chức Mỹ tố cáo Trung Cộng đặt hai giàn pháo trên một trong hai đảo nhân tạo thuộc khu vực biển đang tranh chấp ở Trường Sa. Khám phá trên tờ Wall Street Journal có kèm theo không ảnh cho thấy hàng trăm tàu bè Trung Cộng đang hoạt động trong vùng. Sau đó, hàng loạt các hãng tin và báo lớn của Mỹ đồng loạt đưa tin về sự hiện diện quân sự của Trung Cộng.

Nguồn ảnh: WSJ

Điều này xác định sự nghi ngờ của Mỹ về việc Trung Cộng xây dựng các đảo nhân tạo cho các mục đích quân sự là đúng. Cũng theo tờ Wall Street Journal, các giàn pháo Trung Cộng không đe dọa trực tiếp đối với các phi cơ hay tàu bè của Mỹ nhưng có khả năng bắn đến các quốc gia láng giềng đang tranh chấp với Trung Cộng. Trung Cộng không bình luận gì về những tố cáo do phía Mỹ đưa ra. 

Hành động của Trung Cộng cho thấy “Giấc mơ Trung Hoa” để làm chủ Á Châu của Tập Cận Bình và lãnh đạo CSTQ đang chuyển một giai đoạn mới.

Tham vọng Tập Cận Bình 

Tập Cận Bình sinh ngày 15 tháng 6, 1953 trong một gia đình cộng sản truyền thống. Họ Tập là con út của Tập Trọng Huân, nguyên là Trưởng ban Tuyên Truyền Trung Ương Đảng kiêm Phó Thủ tướng Trung Cộng. Trong thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa, Tập Trọng Huân bị thanh trừng xuống làm phó giám đốc một công ty sản xuất máy cày. Sau Cách Mạng Văn Hóa y được phục hồi và đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh Quảng Đông từ 1979 đến 1981. 

Tập Cận Bình gia nhập đoàn thanh niên CS Trung Quốc năm 18 tuổi tại một nhà máy ở tỉnh Thiểm Tây và cũng tại nơi này y được kết nạp vào đảng cộng sản Tàu năm 21 tuổi. Chức vụ cuối cùng của Tập Cận Bình tại nhà máy là Bí thư Đảng bộ Khu sản xuất. Khi Tập Cận Bình rời nhà máy ở Thiểm Tây năm 22 tuổi, y được trao bằng khen Cá Nhân Xuất Sắc Về Nghiên Cứu Tư Tưởng Mao Trạch Đông. 

Suốt thời gian trước khi gia nhập đảng CSTQ vào tháng Giêng 1974 đến cho khi nắm quyền chủ tịch đảng, Tập Cận Bình được trui rèn trong lý luận Mác Xít. Hầu hết hoạt động chính trị của y đều gắn liền với hệ thống đảng, từ chức vụ bí thư huyện ủy huyện Chính Định, tỉnh Hà Bắc năm 1982 cho đến Chủ tịch Quân Ủy Trung Ương Đảng cộng sản. Bằng tốt nghiệp đại học đầu tiên của y cũng về Tư tưởng và Lý luận Mác. Căn bản giáo dục Tập Cận Bình thừa hưởng từ gia đình cho đến xã hội đều được xây dựng trên nền tảng lý luận Cộng Sản. Trước khi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch đảng và nhà nước Trung Cộng Tập Cận Bình là Hiệu trưởng Trường Đảng Trung Ương. Do đó, không lạ gì khi quan điểm chính trị tư tưởng họ Tập gần với Mao hơn là gần với Đặng.

Không giống như Giang Trạch Dân hay Hồ Cẩm Đào, những kẻ được Đặng Tiểu Bình chọn lựa và rèn luyện, Tập Cận Bình không muốn núp dưới bóng họ Đặng. Bằng chứng tham vọng chỉ đứng sau Mao của Tập Cận Bình thể hiện trong ngày kỷ niệm sinh nhật Đặng Tiểu Bình. Ngày sinh nhật của các lãnh đạo tối cao Trung Cộng thường được xem như là một ngày lễ lớn. Nhất là sinh nhật của họ Đặng, ngày 22 tháng 8 2014, càng quan trọng hơn vì đó là ngày kỷ niệm tròn 110 năm y ra đời tại Tứ Xuyên. Tháng trước đó báo chí Trung Cộng chuẩn bị lên khuôn các bài viết ca ngợi Đặng, lãnh đạo các cấp chuẩn bị các chương trình kỷ niệm rầm rộ để tưởng nhớ Đặng. Tuy nhiên, chỉ vài tuần trước ngày sinh nhật của Đặng, ngoại trừ trong nội bộ trung ương đảng, các chương trình kỷ kiệm ngoài công chúng đều bị hủy bỏ. Tập Cận Bình, dĩ nhiên chưa dám phê bình hay chỉ trích các chính sách của Đặng Tiểu Bình nhưng trong các phát biểu cho thấy y muốn nhấn mạnh Đặng dù tài ba thao lược cũng chỉ là con người của một giai đoạn, một thời đại. Với y, họ Đặng thuộc về một giai đoạn của quá khứ và trong thời đại Trung Cộng ngày nay chỉ có Tập Cận Bình sau Mao Trạch Đông.

Nhưng cũng giống như Mao trong xung đột Đài Loan, Tập Cận Bình đang phải đối phó với chính sách ngăn chận (Containment) của Mỹ không chỉ trong lãnh vực chính trị, kinh tế mà cả quân sự như đã từng áp dụng đối với Liên Xô trong Chiến Tranh Lạnh. Để thoát ra khỏi vòng vây, Tập Cận Bình chủ trương quân sự hóa Biển Đông.

Tham vọng Tập Cận Bình qua bài học Hitler

Tham vọng của họ Tập là bản sao chủ trương của Hitler đã thực hiện tại châu Âu trong những năm đầu thập niên 1930. 

Học bài học Hitler để đương đầu với Trung Cộng là một điều cần thiết. Các điều kiện chính trị và phương tiện giúp Hitler nắm lấy quyền lực trong thập niên 1930 tại Đức và sự lớn mạnh của Trung Cộng hiện nay, có nhiều điểm giống nhau. Hai nguyên nhân đã được người viết trình bày trong nhiều bài trước, tham vọng bành trướng trên phạm vi thế giới của Hitler về căn bản không khác nhiều so với tham vọng của lãnh đạo Trung Cộng và chính sách nhân nhượng mà cố Thủ tướng Anh Neville Chamberlain đã áp dụng trong đàm phán với Hitler cũng tương tự như không khí chủ hòa trong nhiệm kỳ đầu của TT Obama là cơ hội tốt cho Trung Cộng gia tăng khả năng quân sự trong vùng Á Châu. 

Mục đích của Hitler khi đưa quân vào vùng Rhineland năm 1936 là để thăm dò phản ứng của Anh và Pháp. Trước khi ra quân, Hitler chỉ thị các tướng lãnh Đức nếu quân đội Pháp can thiệp, không được đánh trả mà phải lập tức rút quân về. Quân Pháp không ngăn chận, và thử nghiệm của Hitler thành công. Sau đó y tiếp tục thử nghiệm Áo, rồi Tiệp cho đến khi Thế chiến thứ hai bùng nổ ngày 1 tháng 9, 1939. 

Câu hỏi mà nhiều sử gia, nhiều nhà phân tích đặt ra rằng Thế chiến thứ hai có thể đã tránh được không? Phần lớn các nhà phân tích cho rằng có thể tránh được nếu các lãnh đạo thế giới thời đó kịp thời ngăn chận tham vọng của Hitler. Các lãnh đạo châu Âu đã không ngăn chận Hitler nên sau đó phần lớn châu Âu bị tàn phá và khoảng 80 triệu người bị giết. Và tương tự, Trung Cộng sẽ thiêu đốt Á châu nếu tham vọng bành trướng của Tập Cận Bình và lãnh đạo CSTQ không kịp thời bị ngăn chận.

Thay đổi trong chính sách ngoại giao hai mặt của Mỹ đối với Trung Cộng (Dual-Track Policy)

Giáo sư Aaron L. Friedberg, thuộc đại học Princeton và nguyên Phụ tá An ninh Quốc gia tại văn phòng Phó Tổng Thống vào năm 2005, giải thích chính sách này gồm hai mặt: vừa hợp tác xuyên qua ngoại giao, mậu dịch, khoa học kỹ thuật và văn hóa giáo dục nhưng đồng thời cũng tăng cường quân sự để đáp ứng với sự gia tăng quân sự của Trung Cộng trong vùng Đông Á qua các hợp tác quân sự với Úc, Nhật, Nam Hàn và Philippines. 

Chính sách này bị phê bình vì trong giai đoạn đầu TT Barack Obama tỏ ra mềm dẻo, nghiêng nặng về phía đàm phán, thương thuyết trong khi Trung Cộng không hành xử với tư cách một cường quốc có trách nhiệm, cụ thể qua việc Bắc Hàn thử nghiệm hỏa tiễn tầm xa và việc Iran thí nghiệm nguyên tử. Ngoài ra, trong lúc Mỹ cắt giảm ngân sách quốc phòng, Trung Cộng lại gia tăng với mục đích nắm phần ưu thế, nhất là tại Á Châu. Trong thời gian qua, Mỹ đã điều chỉnh sách sách ngoại giao hai mặt và nghiêng về phần quân sự.

Tại đại học Queensland, Brisbane, Úc trong dịp họp Thượng Đỉnh G20 tháng 11 năm ngoái, TT Obama cam kết “Mỹ sẽ tiếp tục sự can thiệp bằng mọi phương tiện trong quyền lực Mỹ, ngoại giao, quân sự, kinh tế, phát triển, sức mạnh về giá trị lý tưởng Mỹ”. 

Sự kiện đưa máy bay thám thính tối tân nhất của Mỹ US P8-A Poseidon bay trên khu vực Trung Cộng đang xây đảo nhân tạo trên Biển Đông, bất chấp việc hải quân Trung Cộng khám phá và phát tín hiệu cảnh cáo 8 lần là một bằng chứng. Ngoài phi cơ thám thính, mới đây Khu trục hạm chiến đấu USS Forth Worth cũng tiến vào khu vực Trung Cộng cho rằng thuộc chủ quyền của họ. Mặc dù lên tiếng tố cáo Mỹ “khiêu khích”, Trung Cộng đã thấy Mỹ có sự chuyển hướng trong chính sách đối ngoại của Mỹ qua các biện pháp cứng rắn và cụ thể trước chính sách bành trướng thô bạo của Trung Cộng trên Biển Đông. 

Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ Ashton Carter cam kết Mỹ sẽ không giảm bớt các hoạt động quân sự chung quanh khu vực đảo nhân tạo thuộc phạm vi 600 dặm từ bờ biển Trung Quốc. Carter cũng nhấn mạnh Mỹ chẳng những tiếp tục hiện diện quân sự trong khu vực mà còn ủng hộ các quốc gia Đông Nam Á trong đó có đồng minh Philippines của Mỹ và Việt Nam.

Phản ứng trước những tuyên bố cứng rắn của Ashton Carter, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Cộng Hoa Xuân Oánh (Hua Chunying) cũng chỉ trả đũa bằng những lời quen thuộc: “Trung Quốc kêu gọi Mỹ nghĩ ba lần trước khi hành động, chấm dứt các phát biểu và hành động có tính khiêu khích và làm việc nhiều hơn cho lợi ích của hòa bình và ổn định khu vực thay vì làm ngược lại”. 

Tập Cận Bình lo ngại TPP

Nỗi lo lớn nhất trong nhận thức của các lãnh đạo Trung Cộng từ Mao Trạch Đông đến Tập Cận Bình là nỗi lo sợ bị bao vây, cả về quân sự lẫn kinh tế. Nỗi lo đó đã chi phối toàn bộ chính sách đối ngoại của Trung Cộng, không chỉ về chính trị, về kinh tế thương mại mà cả trong xung đột lãnh thổ, lãnh hải. Trung Cộng tố cáo Mỹ đang sử dụng TPP (Trans-Pacific Strategic Economic Partnership Agreement) như là phương tiện để áp dụng chính sách “Sức mạnh mềm” (Soft power) tại Á Châu. Shi Yinhong, giáo sư đại học Renmin University tại Bắc Kinh thừa nhận “quan hệ giữa hai nước chưa bao giờ căng thẳng hơn lúc này”.

Khác với các hiệp ước kinh tế quốc tế khác, TPP không chỉ giới hạn trong lãnh vực hàng hóa và dịch vụ mà còn bao gồm quyền tài sản trí tuệ, định chế chung về môi trường, tiêu chuẩn lao động và cơ sở kinh tế quốc doanh. Những điều khoản trong hiến chương sau khi được đàm phán và ký kết có thể làm thay đổi cấu trúc nền kinh tế của một số quốc gia thành viên. TPP giúp cho các quốc gia thành viên tăng khả năng cạnh tranh chống lại hàng hóa Trung Cộng và cũng giúp cho Mỹ tái cân bằng liên minh an ninh trong khu vực Á Châu Thái Bình Dương một cách chủ động. Những đặc điểm chính trị và an ninh đó của TPP là mối lo ngại hàng đầu cho Tập Cận Bình và lãnh đạo Trung Cộng. Trung Cộng vẫn có quyền tham gia nhưng Tập Cận Bình biết đã quá trễ để có thể thay đổi mục đích của TPP khi các cuộc đàm phán đã diễn ra quá nhiều vòng và nội dung đã được thỏa thuận quá sâu về chi tiết.

Tập Cận Bình và các lãnh đạo Trung Cộng cho rằng Mỹ sử dụng TPP như là một vũ khí nhắm thẳng vào Trung Cộng, đe dọa nghiêm trọng đến các chính sách kinh tế của Trung Cộng. Trung Cộng thiệt hại không chỉ về giá cả hàng hóa, tiêu chuẩn hàng hóa, chính sách đầu tư, xuất nhập cảng mà còn có nguy cơ ảnh hưởng đến cả vai trò lãnh đạo của đảng CS. TT Obama không giấu diếm điều nay khi tuyên bố “Nếu Mỹ không tiến hành tự do mậu dịch với Á Châu, rồi Trung Quốc sẽ chế ngự khu vực này”. 

Tranh chấp Biển Đông là cuộc tranh chấp vô cùng phức tạp. Mỗi quốc gia trong cuộc đều có những khó khăn riêng. Quan hệ kinh tế rất lớn giữa Mỹ và Trung Cộng mang đặc tính phụ thuộc vào nhau sâu sắc, khác với quan hệ giữa Mỹ và Nhật hay giữa Mỹ và Đức trong thế chiến thứ hai. Đồng ý rằng nước nào cũng có khó khăn nhưng Trung Cộng là nước đương đầu với nhiều khó khăn nhất, không phải chỉ đối ngoại mà quan trọng hơn là khó khăn nội bộ. Nếu có xung đột quân sự, các quốc gia dân chủ dù thiệt hại bao nhiêu vẫn có cơ hội phục hồi nhưng Trung Cộng thì khác, cơ chế chính trị Trung Cộng sẽ sụp đổ và lục địa Trung Hoa có nguy cơ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Trung Cộng theo đuổi chính sách đối ngoại chuột đồng

Để tiếp tục bành trướng nhưng tránh né các biện pháp cứng rắn của Mỹ, Trung Cộng có thể sẽ phải trở lại với chính sách đối ngoại như cách loài chuột đồng tàn phá mùa màng như họ đã áp dụng nhiều năm qua. Trung Cộng không đánh chiếm những vùng lớn, phát động những trận đánh lớn như trong chiến tranh biên giới 1979 mà chỉ từ từ gặm nhấm dần mòn lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam như cách đám chuột đồng gặm nhấm từng bụi lúa. 

Một mặt Trung Cộng lớn tiếng với quốc tế là luôn theo đuổi chính sách “hòa bình” và “ổn định” nhưng mặt khác lấn chiếm từng bãi san hô, từng hòn đảo nhỏ trên Biển Đông, đặt những giàn khoan trong thềm lục địa Việt Nam. Những hành vi ăn cắp vặt này không đủ va chạm quyền lợi nặng đến mức các cường quốc phải đặt vấn đề và các biến cố do loài chuột đồng Trung Cộng gây ra không đủ tác hại an ninh khu vực đến mức quốc tế phải quan tâm. 

Thật vội vã khi chỉ nhìn vài hành vi quân sự nhỏ như máy bay thám thính của Mỹ US P8-A Poseidon bay trên khu vực đảo đang tranh chấp rồi kết luận rằng chiến tranh sắp sửa xảy ra nhưng rõ ràng Mỹ đang áp dụng chính sách ngăn chận và Trung Cộng sẽ phải làm tất cả những gì họ phải làm để thoát khỏi vòng vây. Bài học Liên Xô vẫn còn rất mới, không thoát được vòng vây, cơ chế chính trị sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Thế chiến thứ nhất làm tan rã hàng loạt nhiều đế quốc và thế chiến thứ hai phân chia thế giới thành hai cực. Thật khó có thể tiên đoán một thời điểm chính xác cho sự bùng vỡ các mâu thuẫn đối kháng tại Á Châu nhưng nhiều nhà phân tích đồng ý một trật tự mới đang hình thành. 

“Việt Nam tôi đâu?”

Như người viết đã phân tích chính luận Tranh chấp Mỹ - Trung, một cảnh giác cho lòng yêu nước đăng trên talawas 5 năm trước, nhìn vào bản đồ Á châu, chúng ta không khỏi nghĩ đến chiến tranh Trung-Mỹ rồi sẽ phải xảy ra. Các nhà bình luận có thể cho rằng quyền lợi của các siêu cường ngày nay đã phụ thuộc, quyện lẫn vào nhau đến mức độ không thể có một bên thắng, một bên bại nếu chiến tranh bùng nổ. Sau Thế chiến thứ nhất đã có nhiều người nói như thế nhưng chưa đầy 20 năm sau, nhân loại lại phải lao vào cuộc chém giết với hậu quả trầm trọng gấp nhiều lần hơn trước.

Cuộc Chiến tranh Lạnh Mỹ và Liên Xô vừa qua để lại nhiều bài học quý giá về số phận của những sân sau, tiền đồn và vùng độn. Có những tiền đồn chìm đắm trong chiến tranh hận thù nghèo đói như Cu Ba, Việt Nam, Bắc Hàn, Afghanistan nhưng cũng có những tiền đồn nhờ xung đột đã trở nên giàu có như Nam Hàn, Tây Đức, Đài Loan.

Đặc điểm chung rõ nét của những quốc gia vượt qua được số phận sân sau, tiền đồn và vùng độn để trở nên thăng tiến giàu mạnh chính là dân chủ. Dân chủ là đôi cánh thời đại đã giúp cho nhiều vượt qua những vị trí địa lý chính trị khó khăn và trở thành những nước giàu mạnh, được kính trọng, có tiếng nói độc lập trong bang giao quốc tế.

Không ai có thể tiên đoán một ngàn năm nữa Việt Nam sẽ ra sao. Nhưng dù ra sao thì đó cũng là trách nhiệm của các thế hệ sau này. Trách nhiệm của thế hệ hôm nay là giữ nguyên vẹn được mảnh đất mà tổ tiên để lại và xây dựng trên đó một căn nhà thương yêu, đoàn kết, tự do, dân chủ và giàu mạnh. Dân chủ sẽ là vũ khí hữu hiệu nhất để ngăn chận những đe dọa từ Trung Cộng và đồng thời cũng là phương tiện giúp Việt Nam thăng tiến cùng thế giới. 





Chúng bây có giỏi thì đi biểu tình xem nào?

Tại sao Mỹ xoay trục

Cánh dù lộng gió (Danlambao) - Trước đây khi Liên Sô còn tồn tại, Mỹ và khối CS Sô Viết vẫn gờm nhau. Hai đối thủ nặng cân này đã có thời chiến tranh lạnh khá lâu. đã có lần tưởng nổ ra thế chiến thứ 3 khi Liên Sô đặt tên lửa mang đầu đạn hạt nhân tại Cuba, sát nách tiểu bang Florida của Mỹ. TT Kenedy ra lệnh trong vòng 24 tiếng nếu khối Liên Sô không gỡ những tên lửa mang đầu đạn hạt nhân này ra khỏi Cuba thì Mỹ sẽ đồng loạt bấm nút bom nguyên tử, Liên Sô đã phải rút đi những giàn tên lửa mang đầu đạn hạt nhân đó, sau này. Một số hỏa tiễn SAM Liên Sô để lại sau này viện trợ cho CSVN khi B52 Mỹ oanh tạc 12 ngày đêm miền Bắc.

Mỹ cho CIA lấy tin tức trong nội bộ đảng CS Liên Sô, cài người gây phân hóa, chia rẽ nội bộ khối Sô Viết, nhưng vẫn sợ Trung Cộng thừa cơ hội nhảy vào cuộc để tiếp sức với phe Liên Sô, vì thế Mỹ quyết định bắt tay với Trung Cộng, trao tối huệ quốc, bỏ cấm vận cho Trung Cộng, giúp Trung Cộng phục hồi nền kinh tế kiệt quệ vì bế quan tỏa cảng đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. 

Đặc biệt hơn cả là Mỹ đã giúp Trung Cộng bằng cách bật đèn xanh cho Hải quân Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa do VNCH lúc bấy giờ quản lý, trong khi Hạm Đội 7 Mỹ neo gần đó. Đây là món quà Mỹ tặng Trung Cộng sau món quà ép VNCH ký kết hiệp định ngưng bắn trên bàn hội nghị. Mà phe CSVN coi đó là món hời để sau này được đà xua quân lấn chiếm luôn miền Nam. 

Mỹ đã nhượng bộ phe CS như thế, lẽ nào Trung Cộng không đáp lễ lại, và những hiệp ước thương mại 2 chiều giữa 2 bên được ký kết nhanh chóng. 

Chính phủ Mỹ nhắm tới thị trường tiềm ẩn trên 1 tỷ dân của Trung Cộng, và Mỹ là nước chính thức nhảy vào thị trường này đầu tiên, tuy trước đây có một số nước không chính thức từng giao thương mua bán những mặt hàng cần thiết với Trung Cộng. 

Trung Cộng vì muốn nhanh chóng có một khu vực tự trị nhưng trực thuộc Đại Quốc, nên thông báo cho CSVN biết trong cuộc họp giữa Mỹ và Trung Cộng, Mỹ đã tuyên bố sẽ rút hết quân đội khỏi Nam VN, sau đó cắt viện trợ toàn bộ cho VNCH. Nên sau đó CSVN đã yêu cầu Trung cộng tiếp tay để đánh trận sống còn chiếm miền Nam VN. Trung Cộng đã gởi nhiều sư đoàn qua trà trộn với các đơn vị chính quy Bắc Việt, vì cùng trang bị quân trang, quân dụng giống nhau, cùng giống nhau tuy khác nòi. Vì thế cưỡng chiếm miền Nam công đầu là do người và vũ khí Trung Cộng viện trợ cho CSVN, tù binh CSVN bị bắt đã khai báo là có sự giúp sức của Bộ đội Trung Cộng, sau khi cưỡng chiếm VNCH, các sư đoàn này đã rút nhanh gọn không để lại dấu vết. 

Nước cờ của Mỹ đi sai lệch, nên càng ngày Trung Cộng càng muốn bành trướng. Bắc Kinh đã dồn hết kinh phí cho Quốc Phòng và cho gián điệp Hoa Nam móc nối mua lại những tài liệu chế tạo máy bay, vũ khí của các công ty Mỹ, vì chúng nổi tiếng là nhái hàng, nhưng hàng chúng sản xuất ra thì chất lượng rất kém so với hàng Mỹ chế tạo một Trời một vực. 

Khi đã tạm trang bị những vũ khí mua được của Nga, như máy bay, tàu ngầm Kilo thế hệ mới, và sản xuất nhiều loại vũ khí hàng nhái, Trung Cộng đã lộ nguyên hình con thú đói tham lam, muốn độc chiếm và nuốt trọn Biển Đông trong đó có các nước như Việt Nam, Nhật, Phi, Đài, Indonesia. v.v... 

Tuyên bố đường lưỡi Bò và quyền kiểm soát biển Đông của Trung Cộng đã làm cho Mỹ thức tỉnh, vì quyền lợi của Mỹ và phe Đồng Minh bị đe dọa trầm trọng. Mỹ đã quyết định đưa tàu chiến vào lại biển Đông, cho máy bay do thám các đảo mà Trung Cộng lấn chiếm trái phép và đang xây dựng các sân bay dã chiến và đài quan sát, cũng như mới đây chúng đã kéo các loại vũ khí lên đảo Trường Sa chiếm được của CSVN. 

Khi Mỹ quyết định xoay trục lại Đông Nam Á thì không biết việc gì sẽ xảy ra với Trung Cộng, và Trung Cộng có dám tiếp tục thách thức lòng kiên nhẫn của Mỹ và các nước có quyền lợi chung tại biển Đông nữa hay không. 

31.05.2015