Bài thơ Sau cuộc đổi đời





Em ngồi rủ lá tóc bay

Rong rêu bụi đỏ bám đầy dung nhan

Mẹ ngồi đong hạt tro than

Trời sầu buốt trái lòng tàn thu đau

Cha tù rừng núi dãi dầu

Kiếp tàn chinh chiến hoá mầu tóc tang

Con thơ lạc lỏng dặm đường

Máu tuôn sữa mẹ giữa lòng quạnh hiu



Buồn trông non nước tiêu điều

Khăn tang đảng quấn trên đầu tuổi hoa

Người đâu mất hết phố, nhà

Dòng sông, bến củ, con đò, quê hương

Búa liềm, dao mác xích xiềng

Cờ giăng kín ngỏ máu hồng đỏ tươi

Từ lớp học tới sân chơi

Từng trang sách vở truyền lời Mác, Lê

Đứng ngồi đảng dạy A, Ê

Đổi đời đổi cả tình quê tiếng cười

Đảng mang áo thú mặt người

Cướp hồn Dân Chủ xây đời nô vong.



Bài thơ Ngày Tháng Đen



Sau ngày 30 Tháng Tư

Quân, Dân, Cán Chính trình diện đi tù

Cuộc trả thù đi vào lịch sử

Những bộ mặt cú vọ

Mang gươm dao cướp của giết người

Dán cái nhản hiệu “tay sai”

Chụp mũ “phản động”

Cả một lủ vượn rừng chiêu bài “giải phóng”

Cướp giật hàng đống của cải miền Nam

Chồng chất đầy túi tham đảng tặc

Quê hương tôi có những mầm non sinh Bắc

Tuổi mười lăm mười sáu

Đảng đưa vào Nam làm người gây tội ác

Xẻ dọc Trường Sơn

Đánh phá phố phường

Những con thiêu thân cộng sản

Đem nước non làm điểm lửa tương tàn

Những bộ óc chiến tranh

Những vũ khí thép gang

Đảng nhập Mốt Cu

Chuyển vận từ trục Bắc Kinh xuyên Lào-Cam Bốt

Mỗi cổ pháo đi qua con đường mòn

Hàng ngàn xác chết cho đợt xung phong

Gây mục tiêu bom đổ xuống làng

Chết chết chết

Cả hai miền cùng chết

Pháo chụp trên đầu

Đạn réo sau lưng

Những giọt máu me mang dòng con mẹ Việt

Từ Bắc vô Nam có kẻ ra đi rồi mất biệt

Muà Xuân 68

Đảng xua quân đốt lửa Tết quê hương

Mấy chục tỉnh thành chưa kịp thắp nhang ngày mùng Một

Hàng vạn con chốt thí cho một ván cờ

Hàng triệu tiếng kêu than cháy nhà mất mạng

Hàng ngàn kẻ cầm bút văn nô

Bán lương tri vẻ họa cảnh chiến chinh

Thúc dục thanh niên xông pha vào biển lửa

Phá cho rừng Trương Sơn trụi lá

Đốt ruộng luá Đồng Tháp,Cà Mâu

Xây Chủ nghiã Mác Lê, Nga Tàu bành trướng

Mùa Hè 72

Lệnh pháo trên đầu dân chạy loạn

Dọc Quốc lộ 13 Chơn Thành, An Lộc

Hàng ngàn dân lành chết oan không kịp khóc

Tỉnh lộ 7 Pleiku Tuy Hoà dân chết ngang chết dọc

Pháo Bông lau toạ độ không cần đọc

Rót trực xạ đầu dân trên chặng đường số 1 Mỹ Chánh -Hải Lăng

Pháo nổ dọc nổ ngang

Quấn lên đoàn người dân gồng gánh

Đảng cổ vỏ chiến tranh

Mỗi thước đất Cổ Thành

Nướng trăm mảng thịt thanh niên

Sinh Bắc tử Nam

Chết xiềng chân

Chết trên miệng hầm

Chết đạn chết bom

Ba lô còn chất đầy lời tuyên truyền cuả đảng

Những tờ thư gửi gắm đi Nam chưa dịp đọc

Chết không kịp khóc mẹ nhớ cha

Chết cho đảng reo hò

Cho Bắc Kinh-Mốt Cu mở tiệc ăn mừng

Sau ngày 30 tháng Tư

Bà mẹ Hà Nội, Hải Phòng mang quà biếu vô Nam

Đôi đũa cái tăm

Tặng bà con “trong Nam kềm kẹp”

Mẹ ngác ngơ đi giữa lâu đài thành phố

Mẹ khóc mấy chục năm quằn quại bị đảng lừa

Sài Gòn là vị sao

Là cái nôi Tự Do

Là hạt lòng Dân Chủ

Mỗi ánh sáng trăng thanh

Mỗi góc phố bình yên

Đảng giật cướp không còn

Mẹ Sài Gòn lên rừng tìm xác con

Mẹ ra biển Đông khóc tuổi non chạy trốn

Quê hương là luỹ tre già khốn đốn

Đảng về đây sơn đỏ loét phố làng

Băng cướp đầy chợ đầy đường

Mật ngọt quê hương

Đảng vơ làm cuả riêng một cỏi

Mấy chục năm dài mòn mỏi

Bà con ơi!

Mở mắt thấy tội ác đảng cộng sản trước mặt rồi.



Bài thơ Tháng Tư còn đó nỗi sầu



Em về ấp ủ đau thương.

Mùa vui đã chết trái buồn phân ly.

Tháng Tư kẻ ở người đi.

Tháng Tư lở núi vỡ đồi tự do.

Cá bơi sông nước cạn khô

Chim bay cánh rủ mây mù ngàn khơi

Đường quê hương ngập lệ rơi

Hoàng Sa, Bản Giốc ngậm ngùi hồn thiêng

Tây Nguyên bụi đỏ, xích xiềng

Hoang vu mẹ níu cửa thiền khua sương

Trắng tay cha đếm tuổi lòng

Chợ chiều trẻ hát nối vòng mồ côi

Triệu trái tim lửa sục sôi

Sài Gòn-Hà Nội-một trời cô liêu

Tháng Tư còn đó nỗi sầu

Đất tổ tiên nhuộm thấm màu nô vong

Xác ngư dân đổ biển Đông

Xác nông phu ngập theo dòng MêKông

Ba Đình “hồ hởi” Bắc phương

Tháng Tư nặng nợ trái buồn diệt vong.



Bài thơ Tháng Tư viết cho mẹ

Con vẫn biết mẹ ôm lòng tủi nhục

Gió quê hương mang âm điệu não nùng

Những đêm tàn mẹ đếm tuổi chờ mong

Con cuả mẹ xa nửa vòng trái đất

Năm tháng dài miệt mài quay quắt

Nhớ thuở nào rong ruỗi giữa phố khuya

Những đêm vui rộn rã bóng trăng tà

Những sáng mờ canh gà kêu sương ướt

Con vẫn biết mẹ đau hồn mất nước

Chúng bán đồi, bán biển, bán quê hương

Chúng là ai? Cả một đảng láo lường

Nô lệ ngoại bang bội lòng dân tộc

Mẹ ơi! con không thể ngồi than khóc

Nhất định phải nối gót cha ông

Triệu bàn tay tung mở xích xiềng

Anh chị em ơi!

Cho tôi níu tay chung dưới mặt trời

Hát ca lời mẹ dạy

Tự thuở nằm nôi

Đứng dậy mà đi thôi

Quân giặc cướp đất rồi

Đảng là tay sai phản bội

Anh chị em ơi cùng nhau đi tới

Một trái tim xiết nối triệu trái tim

Giữ chặt miếng đất này

Ngàn năm cha ông máu đổ

Trả lại màu xanh Hoàng Sa ai nhuộm đỏ

Bản Giốc buồn cô gái Việt bỏ đồi non

Xin xích lại gần nhau chút nhé!

Những mái đầu xanh con Mẹ

Tổ Quốc này giông bão nổi vì đâu?

Tám mươi triệu cái đầu

Tháng Tư rồi lại Tháng Tư

Vẫn ngày đêm ngoi ngóp thở

Con vẫn biết cả đời con vẫn nhớ

Mùi máu tanh trong tay đảng hẳn còn tươi

Mẹ ơi!

Con hết sợ đảng cướp rồi!

Đất nước nhà không phải của riêng ai …

Mẹ ơi!

Con đứng dậy đi thôi.
















Previous Post
Next Post
Related Posts