Bài thi viết 'Cộng sản và Tôi': Qúa khứ, hiện tại và tương lai

Quang Hình (Danlambao) - Bài viết là những suy nghĩ, nhận thức từ một công dân Việt Nam, sau hơn ba mươi năm cuộc đời, sống, học tập, và làm việc dưới chế độ Cộng Sản; là một góc nhìn từ những trải nghiệm thực tế của bản thân trong quá khứ và hiện tại; một định hướng, nhận thức tư tưởng đến mọi người dân Việt Nam trong tương lai…

*

Kỳ 1: Nhận Thức Từ Quá Khứ Và Hiện Tại

Cuộc sống không bắt buộc bạn phải giỏi nhất, nhưng cuộc sống cần bạn cố gắng nhiều nhất! 40 năm qua đã cho ta thấy rõ “sự cố gắng” của Cộng Sản Việt Nam như thế nào? Nếu trong quá khứ tôi đã từng thần tượng, tôn thờ những gì về Cộng Sản, thì giờ đây tôi đã hiểu ra được, những thứ ấy đều chỉ là ảo ảnh từ bàn tay Cộng Sản tạo dựng nên để “cấy hạt giống đỏ” cho các thế hệ sinh sau đẻ muộn; những trang sử hào hùng, những thành tích vang dội năm châu địa cầu cũng chỉ là một màn kịch lừa bịp của Cộng Sản để mị dân mà dễ bề thống trị và vơ vét của cải toàn dân thành của riêng mình…

Quá Khứ 

Qua bao chặng đường cùng năm tháng của thời gian, những suy nghĩ, phấn đấu thời còn trẻ của tôi tựa như vẫn ùa về lại khi bắt tay vào viết bài này. Từ lúc là học sinh cấp 1, tôi vẫn luôn tự hào với mọi người về thành tích con ngoan, trò giỏi, “cháu ngoan Bác Hồ”, là một liên đội trưởng xuất sắc, một đại diện duy nhất cho toàn Huyện được ra Hà Nội tham quan lăng Bác. Có thể nói, thuở nhi đồng của tôi hết sức ngưỡng mộ cái tên gọi Đảng Cộng Sản và các lãnh tụ Cộng Sản của Việt Nam lẫn thế giới. Qua các hoạt động sinh hoạt đội, luôn tập hát những bài ca ngợi Đảng, ca ngợi Bác Hồ… càng làm cho một đứa nhóc như tôi tăng thêm niềm mơ ước, mộng tưởng về tương lai sau này rằng: mình cũng sẽ đứng vào hàng ngũ lãnh đạo Đảng như hiện giờ đang làm chức Liên đội trưởng của Trường vậy!

Thế nhưng, cha tôi – một nhà giáo, khi ấy lại chẳng mặn mà gì với những thành tích đó của tôi – một đứa anh hai gương mẫu của gia đình trong một làng quê nghèo miền Trung, chỉ có mỗi kết quả học tập là làm ông vui. Trong mỗi bữa cơm gia đình, ông vẫn hay nói về những bất mãn của mình về Cộng Sản, những bất công, tiêu cực trong xã hội lúc ấy. Câu nói ấn tượng nhất của ông mà tôi vẫn nhớ đến bây giờ:

“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy thích đâm thằng nào?”

Có vẻ, lúc ấy tôi vẫn còn quá nhỏ để hiểu những lời nói và suy nghĩ của Ba nên cũng không để tâm nhiều. Rồi lên cấp 2 và cấp 3, tôi vẫn luôn là Chi đội trưởng, Bí thư Đoàn nhiệt tình, hăng hái với công tác Đoàn Thanh niên – một tổ chức làm lực lượng hậu bị cho Đảng Cộng Sản. Đến năm lớp 12, tôi thi đậu vào ngành sư phạm Sử để được miễn học phí bởi gia đình cũng chỉ đủ ăn, đồng thời ấp ủ ý định sau này sẽ dạy dỗ nên những học trò đầy lý tưởng yêu chế độ như tôi. Cần nói thêm rằng, khi càng gần đến lớp 12 thì tôi và Ba mình như càng thêm xa cách, bởi lúc này tôi cũng đã dần nhận thức được những lời nói của Ba, hoàn toàn đối lập với những lý tưởng của bản thân mình. Riết rồi, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ ông như là một người đầy ý tưởng phản động, còn mẹ tôi thì chẳng quan tâm gì đến chính trị cả. Tôi như bị cô lập về lý tưởng trong chính gia đình mình!

Lên Đại học, tôi càng hoạt động tích cực cho các phong trào của Đoàn trường, với khát khao sẽ được kết nạp Đảng lúc ra trường. Đến ngày xét duyệt kết nạp, do số lượng sinh viên ứng cử nhiều hơn chỉ tiêu nên chi bộ Đảng của trường phải thanh lọc ứng viên qua lý lịch cá nhân. Trong đám ứng viên, có mình tôi là cha mẹ đều không phải đảng viên, nên bị loại ngay vòng đầu. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác thất vọng, pha lẫn chút giận hờn cha mình khi ấy vì đã gián tiếp làm tôi mất đi cơ hội vào Đảng sớm. Thời ấy, những năm 96 – 2000 tại Việt Nam, máy tính vẫn còn quá xa xỉ với mọi người tại Sài Gòn, chứ nói chi đến việc vào mạng internet. Bởi thế, trong suốt những năm học Đại học tôi vẫn hăng say với những lý tưởng cho riêng mình qua những cuốn sách, tài liệu giấy về các môn Lịch sử Đảng, Tư tưởng Hồ Chí Minh, Chủ nghĩa xã hội khoa học… được học, đọc tham khảo. Tôi như vẫn còn mãi đắm chìm trong thế giới của “thiên đường Cộng Sản” sẽ hình thành ở tương lai suốt quãng đời sinh viên của mình.

Có thể nói, giữa Cộng Sản và tôi, quá khứ là những tượng đài vĩ đại, là những mục tiêu và lý tưởng mà mình sẽ phấn đấu để có thể được kết nạp vào hàng ngũ Đảng viên, và còn có một chút mâu thuẫn, xa lánh với Cha mình vì sự đối lập về tư tưởng chính trị!

Hiện Tại

Nếu tháng 4 dương lịch, phương Đông bắt đầu bằng ngày nói dối (Ngày Cá tháng tư – 1/4) để mọi người có thể vui vẻ bằng vài trò lừa đảo nhau cho đời thêm vui, thì Cộng Sản Việt Nam cũng kết thúc tháng 4 bằng một ngày kỷ niệm “GIẢI PHÓNG MIỀN NAM – THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC?”, một ngày mang đậm bản chất bi kịch lịch sử đã bị bóp méo trắng trợn, nhằm lừa đảo người dân Việt và toàn thế giới về những ánh hào quang tự tô vẽ nên của Cộng Sản. Nó không chỉ là một màn kịch mị dân, mà còn tựa như một liều thuốc mê làm tê liệt biết bao thế hệ rằng: đất nước và chế độ họ đang sống thật oai hùng, hiển phách, Đảng Cộng Sản Việt Nam và các lãnh tụ thật đáng tự hào!!!… Xót thay, hiện tại không chỉ có những lớp trẻ học sinh, sinh viên, mà đại đa số dân chúng, trí thức vẫn còn tư tưởng rất tôn thờ Cộng Sản như tôi cũng đã từng!

Sau hơn 10 năm ra trường, giảng dạy, sống với tư cách của “một người lớn trưởng thành”, nhìn nhận sự việc, sự đời dưới góc độ khách quan hơn, không còn mang đậm tư tưởng tôn sùng Cộng Sản nữa, tôi đã phần nào hiểu được ý nghĩa những lời nói bất mãn của cha mình xưa kia. Giờ đây, tôi và ông dường như đã có cùng một hướng nhìn về Cộng Sản, cảm giác xa cách giữa cha con đã không còn nữa. Và tôi cũng chẳng còn ham muốn được vào Đảng như thời còn trai trẻ nữa, nên dù được khuyến khích đi học lớp bồi dưỡng nhận thức Đảng mấy lần tôi vẫn viện đủ mọi cớ để từ chối hợp lý. Ở đây, những vấn đề về Cộng Sản trong quá khứ, như cuộc chiến tranh chống Mỹ, Ngụy; tội ác của Cộng Sản hay của Mỹ, Ngụy trong thời kỳ chiến tranh… đã có quá nhiều tài liệu nói đến, nên tôi không muốn nói lại chi nữa. Tôi chỉ quan tâm đến những vấn đề hiện tại: những lý luận chính trị, cải cách kinh tế, văn hóa xã hội của Cộng Sản đương đại từ những năm 90 đến nay – những bằng chứng sống nóng hổi để những ai còn u mê về Cộng Sản có thể tự đối chứng mà thức tỉnh kịp thời!

30.4 đang đến rất gần. Những ngày này khắp mọi nơi trên đất nước, Việt cộng lại ra sức tiêu tiền nhân dân để tuyên truyền, diễu hành, diễu binh nhằm tự đánh bóng cái bong bóng hào quang của Đảng Cộng Sản. Mỗi khi dạy tới bài về ngày 30/4, tôi lại hát 2 câu nhạc chế (thay cho 2 câu hát sẽ được nghe rất nhiều trong những ngày cận 30.4):

“Tiến về Sài Gòn, ta chiếm nhà mặt tiền,
Tiến về Sài Gòn, ta có thêm vàng, đô…!”

là lũ học trò lại cười nắc nẻ. Tới những bài có cảnh chiến tranh du kích, tôi tự mình đóng kịch hành động đánh lén núp dưới bàn giáo viên rồi thò đầu ra bắn “pằng chíu!”, hay giả hành động bắt tay thân mật rồi bất thình lình hạ cùi chỏ hạ đo ván đối phương: “mày hả bưởi!” nhằm minh họa cho tính láu cá của Việt Cộng khi chiến đấu hoặc sau khi ký hiệp ước đình chiến vẫn lợi dụng tranh thủ tấn công… cả lớp học càng cười khoái chí. Tụi học trò thơ ngây không thể hiểu được rằng, thầy giáo của chúng đã chẳng mặn mà gì với những bài lịch sử toàn là dối trá được viết lại dưới bàn tay của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Tụi nhỏ ngây thơ vẫn chưa thể hiểu được hết những hàm ý tố giác Cộng Sản qua các trò hề của người dạy chúng. Khổ nỗi, với tư cách của một giáo viên trong môi trường Cộng Sản, tôi cũng như một số đồng nghiệp thức thời, chẳng ai có thể dám công khai mồn một trước lớp những sự thật bị giấu kín ấy được, lớ phớ một cái là bị quy phản động, mất việc và vào nhà đá như chơi!

Mấy hôm trước, vô tình đọc một bài trên báo Tuổi Trẻ ngày 10/04/2015 về “Thương vụ đặc biệt: bán vàng”, việc Việt Cộng miền Bắc bán hơn 40 tấn vàng cho Liên Xô năm 1976, trong đó có 16 tấn vàng cướp được từ Việt Nam Cộng Hòa, số còn lại vơ vét từ các đồng bào miền Nam và người Hoa (phần này bài báo chỉ nói lướt qua, đọc Bên Thắng Cuộc của Huy Đức ta sẽ hiểu rõ), càng chứng tỏ rõ ràng hơn nữa về bản chất cướp cạn của ngày 30.4 đen tối này. Chẳng biết vô tình hay hữu ý mà thông tin về 16 tấn vàng của Việt Nam Cộng Hòa nay đã lộ diện từ chính miệng Cộng Sản, thay vì trước kia luôn chìm trong bóng tối, thì nay Việt cộng đã buột miệng thốt ra chính hắn đã cướp lấy nó sau “chiến thắng 30.4”. Hóa ra, ngày 30.4 đúng là ngày “GIẢI PHÓNG” thật, nhưng không phải giải phóng miền Nam thống nhất đất nước như Cộng Sản Việt Nam đang cố sức chi tiền để tuyên truyền mạnh mẽ trong những ngày gần tới 30.4 này. Mà Giải phóng đúng nghĩa ở đây chính xác là giải phóng miền Bắc lạc hậu, đói kém, để có cái ăn, cái mặc, để có vàng mà bán chui qua Liên Xô trả nợ tiền mua vũ khí đi cướp miền Nam và đút túi làm của riêng. Nhờ thế mà hàng ngũ lãnh đạo Đảng, Nhà nước từ trước đến nay đều được sống như vua chúa trong cung vàng điện ngọc. Còn các “dân ngu cu đen” vẫn có nơi không đủ ăn ngày 2 bữa, vẫn có nơi đi học phải đu dây cáp qua sông, hoặc cột trong bịch nilong mà vượt sông hàng ngày; nhà ở thì xiêu vẹo trong rừng rú rồi bị cây đè chết, còn cán bộ “hành là chính” (hành chính) thì tha hồ được chi cả ngàn tỉ để xây chỗ làm một cách lãng phí… Thay vì lấy tiền của người dân để đầu tư an sinh xã hội cho dân được nhờ, hoặc xóa đói giảm nghèo cho người nghèo có cái ăn qua ngày thì Cộng Sản lấy những đồng tiền đó đi làm công tác tuyên truyền cho Đảng, đi “bắn pháo bông để người nghèo quên đi nghèo đói”. Quả là một cách làm độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Hiển nhiên, các nguyên thủ quốc gia trên thế giới ai cũng sẽ có một vài đặc quyền nhất định theo Hiến pháp, nhưng tại Việt Nam nói riêng và 5 nước Cộng Sản nói chung, chính cái chế độ “Xã hội chủ nghĩa quái thai” ấy mà con dân vẫn mãi nơi ăn không hết, kẻ lần không ra. Tại sao tôi lại gọi là quái thai? Bởi thật sự, xã hội chủ nghĩa – cái thời kỳ quá độ để tiến lên chủ nghĩa Cộng Sản như học thuyết chính trị Mac-xit đã đội mồ theo ông tổ Mac – Lênin của nó từ lâu lắm rồi. Những kẻ Cộng Sản hậu thế vì muốn được tiếp tục nắm giữ quyền lực thống trị và thỏa sức vơ vét tài sản cho no nê mà đã cải biến nó cho “hợp thời đại”. Những kẻ đầu đất ấy vẫn luôn tự cho ta đây là nhất, là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, mà vẫn không chịu hiểu rằng: mọi học thuyết triết học nói chung hay các lý luận chính trị nói riêng chỉ được ra đời khi trình độ nhận thức của con người ngày càng cao, khi sự nhìn nhận và khái quát thực tế để đi đến tư duy trừu tượng đã thật sự phát triển vượt bậc, thì tự khắc cái mới sẽ sinh ra để thay thế cái cũ lạc hậu, kém phát triển. Trong khi bọn chúng sinh ra biết bao cái mớ lý luận mới chỉ để chăm chăm vào mục tiêu bảo vệ chế độ, để còn đảng còn mình. Có thể nói, càng về sau Cộng Sản ngày càng ma lanh hơn người tiền nhiệm của chúng.

Nếu trước kia Nikita Khrushchev từng bị phe Cộng Sản ham quyền cô lập, quy là kẻ phản bội vì tư tưởng chung sống hòa bình với thế giới bên ngoài, thì hiện tại những tên trùm Cộng Sản đang ngày càng đưa chủ nghĩa này đến thái cực tan nát vì các cố gắng gượng gạo để níu kéo quyền lực. Cái thời kỳ quá độ hiện tại ngày nay đã lệch xa hoàn toàn cái tư tưởng thế giới Cộng Sản trước đó. Cộng Sản ngày nay thật sự là một chế độ quái thai, vì chính trị thì độc tài, độc quyền, như vua một xứ chẳng khác gì thời phong kiến, quan chức từ tầng chóp bu đến thấp quèn cứ tha hồ mà tác quái, tham nhũng. Còn kinh tế thì lại học theo và bắt chước tuyệt đối con đường của tư bản chủ nghĩa. Trong khi mục tiêu lại là một thế giới đại đồng như thời nguyên thủy. Thật chẳng thể hiểu nổi, đỉnh cao trí tuệ là nó đây ư?

Hãy nói sơ qua về tư tưởng gốc của chủ nghĩa Cộng Sản. Chủ nghĩa Cộng Sản là một cấu trúc kinh tế xã hội và hệ tư tưởng chính trị ủng hộ việc thiết lập một xã hội phi nhà nước, không giai cấp, bình đẳng, dựa trên sự sở hữu chung và điều khiển chung đối với các phương tiện sản xuất và tài sản nói chung. Các-Mác cho rằng chủ nghĩa Cộng Sản sẽ là giai đoạn cuối cùng của xã hội loài người, đạt được qua một cuộc cách mạng vô sản. "Chủ nghĩa Cộng Sản thuần túy" theo thuyết của Mác nói đến là một xã hội không có giai cấp, không có nhà nước và không có áp bức, mà trong đó các quyết định về việc sản xuất cái gì và theo đuổi những chính sách gì được lựa chọn một cách dân chủ, cho phép mọi thành viên của xã hội tham gia vào quá trình quyết định ở cả hai mặt chính trị và kinh tế. Việc sản xuất và phân phối của cải được tiến hành công bằng giữa các công dân. Các-Mác chưa bao giờ miêu tả chi tiết về việc chủ nghĩa Cộng Sản sẽ vận hành như thế nào trong vai trò một hệ thống kinh tế, nhưng người ta hiểu rằng một nền kinh tế Cộng Sản chủ nghĩa sẽ bao gồm sự sở hữu toàn dân đối với các tư liệu sản xuất, đưa đến sự phủ nhận khái niệm về quyền tư hữu tư bản đối với các tài nguyên và nhân lực, cái được coi là tư liệu sản xuất trong thuật ngữ của chủ nghĩa Mác. 

Nói tóm lại, ở đâu có Cộng Sản thì ở đó sẽ có một cuộc sống như thiên đường, gọi là thiên đường Cộng Sản. Con người ai ai cũng có cơm ăn áo mặc, không còn sự giàu nghèo phân biệt, được sống trong một xã hội tuyệt vời nhất của lịch sử nhân loại. Nhưng hỡi ôi, làm gì có thiên đường giữa cõi trần tục này được, nếu có chăng là “nơi thiên đường” mà hiện giờ các ông tổ Các-Mác, Lênin, Mao, Hồ đang hưởng thụ. Vì những lời mê hoặc cho chốn thiên đàng ảo tưởng đó mà Cộng Sản cứ độc tôn mọi thứ, bọn cầm quyền cứ thay nhau xâu xé mọi nguồn lợi đất nước thành cho riêng mình. Phương Tây và các nước trong Liên Bang Xô Viết ngày trước, vì nhận thức người dân đã đủ cao để hiểu được những lý thuyết giáo điều, sáo rỗng đó nên chế độ Cộng Sản đã không còn đất sống mà phải diệt vong. Một nước Nga tư bản hùng mạnh đã thay thế cho một nước Liên Xô Cộng Sản đầy đói kém, rệu rã. Một nước Đức thống nhất sau khi đập tan Cộng Sản Đông Đức để cùng sát nhập vào tư bản Tây Đức đã cho ta thấy rõ hình ảnh của một cường quốc hiện tại khi đã tiêu diệt triệt để nền Cộng Sản đang nhom nhém, manh nha. Còn nếu muốn cảm nhận rõ rệt hơn nữa về sự khác biệt giữa Cộng Sản và tư bản, hãy nhìn vào hai nước Triều Tiên (Bắc Hàn) và Hàn Quốc (Nam Hàn) hiện tại.

Hãy tự hỏi rằng, nếu chế độ Cộng Sản tốt như thế, vậy tại sao trên thế giới này chỉ còn sót lại 5 nước theo chế độ Cộng Sản (Trung Quốc, Việt Nam, Lào, Cuba, Triều Tiên) trong hơn 220 quốc gia trên toàn thế giới? Ngay chính Mikhail Gorbachev - Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên xô trước đây đã phải thẳng thắn thừa nhận rằng: "Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá."

Quả thật vậy, sự dối trá ấy đang ngày càng thịnh hành theo mọi hướng. Dưới con mắt của một nhà chính trị quyền lực nước Đức, Bà Thủ tướng Angela Merkel cũng phải thốt lên: "Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối." Có lẽ vì thế mà một số nơi trên thế giới đã phải viết những dòng chữ xấu hổ “KHÔNG ĂN CẮP” bằng tiếng Việt và tiếng Trung để cảnh báo những tên chuyên trộm cắp nơi siêu thị đông người. Dù rằng cổ nhân đã nói: ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu chả có thằng khùng thằng điên. Nhưng ở những nước Cộng Sản điển hình như Việt Nam, Trung Quốc, thì sự gian dối đã được đào tạo bài bản ngay từ tầng lãnh đạo chóp bu cho đến các quan chức ngành ngang ngành dọc, để có thể tha hồ mà tuyên truyền, tuyên giáo, để thực hiện chính sách độc tài và mị dân. Khi người dân đã mụ mị thì chúng cứ tha hồ dùng tiền của nhân dân để đi làm kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa – một thuật ngữ mới về kinh tế được sinh ra bởi chế độ Cộng Sản. Từ đó chúng lại ung dung tham nhũng một cách hợp pháp, bằng cách lấy tiền của nhân dân (mà chúng tự cho là của Kho bạc Nhà nước) đi mua những thứ rác phế từ nước ngoài (nhiều khi lại được bên nước ngoài cho thêm tiền vì đã giúp họ tiêu thụ lượng phế thải độc hại), về nước đôn giá trị vá giá cả trên trời. Sau một thời gian im ắng thì thanh lý giá rẻ êm xui hoặc để thành vật trưng bày thiên thu. Hãy nhìn lại những vụ án tham nhũng của tập đoàn kinh tế biển nhà nước Vinashin, Vinaline sẽ thấy. Đến khi bị phát hiện, nếu quyền lực đủ to thì dù tội có nặng cỡ nào chỉ nói làm theo lời Đảng là xong – trắng án, chả ai dám xử; còn nếu không đủ lớn nhưng lại có ô dù che chở thì cứ lặp lại điệp khúc nghiêm túc kiểm điểm và rút kinh nghiệm. Nếu trong trường hợp tiền đã chia quá nhiều cửa và chứng cứ đã quá rõ ràng thì cứ cử một đại diện thế mạng – cắt mạng là xong, dù có là thượng tướng thì cũng phải thế mạng dùm Đại tướng để vụ án được đình chỉ điều tra. Hay xem vụ Phan Thanh Bình tham nhũng 500 tỉ đồng kia thật nhẹ tựa lông hồng, đúng nghĩa đen hi sinh đời bố củng cố đời con. Bố ra sức tham ô rồi chỉ cần ở tù mấy năm là cả nhà, cả gia tộc có lượng tiền xài mấy đời chả hết (trong khi người dân làm mấy đời cũng không được một phần trăm của số đó), tha hồ mà sắm biệt thự, siêu xe, du thuyền để hưởng thụ. Còn số nợ từ các khoản vay nước ngoài cứ để tất cả công dân Việt Nam, từ trẻ sơ sinh mới đẻ đến cụ già sắp thăng gánh trả. Thế đấy, xã hội Cộng Sản làm cho số lượng người giàu gia tăng một cách đột biến, khiến thế giới phải ngạc nhiên, nhưng những ai đủ tỉnh táo đều biết rằng, phần lớn những kẻ ấy thực chất toàn là những tên tư bản đỏ hoặc đại gia đỏ, cấu kết với những kẻ cầm quyền để chiếm đoạt tài sản nhân dân một cách trắng trợn. Lượng ngân sách để chi cho lương cán bộ viên chức, cho quỹ an sinh xã hội thì eo hẹp, dè sẻn vô cùng, để khi bệnh tật thì bệnh viện quá tải, bệnh nhân phải nằm lăn lóc dưới giường, ngoài hành lang thật tội nghiệp; còn các vị lãnh đạo thì có mọi đặc quyền, đặc lợi tha hồ vơ vét mà ăn sung mặc sướng, có hẳn các khu biệt thự được xây dành riêng cho các ngài du hí, nghỉ ngơi… 

Hãy xem lại đồng lương hàng tháng của người dân lao động chân chính là bao nhiêu? Chẳng thể đủ để chi cho giá cả ngày càng phi mã, hỏi sao người dân không gian dối để mưu sinh, hỏi sao nhiều giáo viên phải trù dập học sinh, dạy thêm dạy bớt để kiếm thêm nguồn thu, hỏi sao bác sĩ và y tá không vòi vĩnh người bệnh… Muôn ngàn câu hỏi vì sao, hàng vạn nghịch lý bất công đều có nguồn gốc duy nhất từ chữ CỘNG SẢN.

Đáng thương nhất trong xã hội Cộng Sản hiện nay phải nói đến những người công nhân. Họ - những người công nhân, theo đúng lý thuyết chủ nghĩa Cộng Sản thì chính họ mới là giai cấp lãnh đạo nhà nước, chính vì mục đích giải phóng công nhân khỏi sự bóc lột của tư bản nên mới có được xã hội Cộng Sản ngày nay. Nay, họ lại chính là những người bị bóc lột nhiều nhất trong chế độ Cộng Sản. Hãy xem lại những hình ảnh về đời sống của hàng ngàn, hàng triệu công nhân Việt Nam tại các khu công nghiệp được đầu tư vốn của nước ngoài: làm việc quần quật suốt ngày, tăng ca mỗi tháng, nhưng đồng lương chỉ đủ nuôi miệng ăn qua ngày. Nếu ai may mắn được xuất khẩu lao động qua các nước tư bản (như Hàn Quốc, Đức,…) thì sẽ bất chấp cầm cố mọi thứ để được ra đi, chứ trong nước phải bán rẻ sức lao động với giá tiền Việt Nam bèo bọt, vừa bị bóc lột bởi tư bản, mà còn phải thêm tầng bóc lột của Cộng Sản. Con giun xéo lắm cũng quằn, tức nước ắt phải vỡ bờ. Hết hàng ngàn công nhân Trung Quốc đồng loạt đình công, phản đối nhà máy vì bị bóc lột nặng nề công sức làm nên những chiếc iphone để bán giá cao cấp, còn bản thân và đồng lương nhận được thì quá phũ phàng; đến hình ảnh hàng ngàn công nhân Việt Nam những ngày vừa qua ra đường biểu tình vì dự luật bảo hiểm xã hội toàn những điều thiệt thòi cho người lao động…

Hiện tại là những gì bạn và tôi đều đang trải qua, có quá nhiều vấn đề bức xúc tôi không thể bê vào hết nổi. Nếu thật sự có một suy nghĩ khách quan, chúng ta hãy “đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”. Nhìn với những phân tích và suy nghĩ đa chiều, suy nghĩ sâu xa để có thể hiểu được những hành động tư lợi, mãi quốc cầu vinh của Cộng Sản.

Hiện tại là những gì Cộng Sản đã làm được sau “40 năm thống nhất”, là những hình ảnh ngang trái, cưỡng đoạt đất đai khai hoang bằng xương máu của người dân giữa ban ngày; là hành động gấp rút chặt hơn 6 ngàn cây xanh tươi tốt để bè lũ cầm quyền tha hồ hốt bạc. Hiện tại là hình ảnh đón hàng người người Tung Của qua Việt Nam nhằm mục đích khai thác tận kiệt nguồn tài nguyên đất nước để phục vụ cho Tàu, là hình ảnh bọn quan làng xã tráo trở ăn chặn từng gói mì tôm của những người thương binh, tàn tật.

Hiện tại là một quả bong bóng sắp nổ tung vì phải chứa đựng quá nhiều bức xúc, nghịch lý bất công giữa cõi đời Cộng Sản…

Kỳ 2. Tương Lai.

Tôi có một cậu bạn đồng môn thời đại học, kể về những lời sắp chết của ông nội mình: “tao đã sống gần 90 năm để coi chế độ này sụp đổ, nhưng đến lúc chết vẫn không được toại nguyện. Tụi Cộng Sản sẽ vẫn còn bám trụ lâu dài”

Quá khứ là những gì đã qua mà không thể thay đổi được, nhưng nó cũng tựa như một chiếc gương để ta soi lại những hành trình đã qua. Ngày mai bắt đầu từ hôm nay, tương lai chính là “quả” của “nhân” quá khứ và hiện tại. Qua ngày mai thì quá khứ và hiện tại hôm nay cũng sẽ thành quá khứ dĩ vãng. Nhưng một hiện tại chứa chấp đầy thị phi như Cộng Sản thì tương lai diệt vong là một điều chắc chắn. Chỉ có điều, Cộng Sản ngày càng ma lanh theo thời đại, nên sự lụi tàn ấy không phải là chuyện một sớm một chiều ngay được.

Nếu quá khứ của Cộng Sản là những lời lẽ tuyên truyền, lý tưởng đậm chất anh hùng, chính nghĩa, làm mê hoặc biết bao con tim, thế hệ sẵn sàng xả nghĩa quên thân để đưa Cộng Sản lên cầm quyền; thì hiện tại là những tráo trở phũ phàng khi Cộng Sản đã nắm mọi quyền lực. Nó tựa như hành động chém lợn bôi bác của dân Ném Thượng ngày nay vậy. Nếu xưa kia thành hoàng phải đánh cược mạng sống để chém lợn rừng nuôi quân thì ngày nay lũ hậu bối lại đi bôi bác hành động ấy của ông bằng cách chém đứt đôi con lợn nhà (được phong là Ông Ỉn) được vỗ béo tốt, lại cột hết tứ chi, rồi chém giữa sân đình, một hành động thật ngứa mắt vì tính gian xảo: trước cưng nựng con lợn là thế, sau lại cột hết 4 chân nó, chém nó chết mà con vật vẫn kêu thét, giãy giụa kinh hoàng; một hành động phỉ báng tột độ với lớp tiền nhân. Cộng Sản ngày nay dường như cũng vậy. Thế hệ cha ông đã hi sinh xương máu để Cộng Sản có thể xây dựng nên “thiên đường Cộng Sản” cho con cháu của mình, thì nay Cộng Sản đã đáp trả lại sự hi sinh ấy bằng con đường địa ngục “xuống hố cả nước”, toàn dân lầm than, chỉ những kẻ cầm quyền và thân cận thì no béo ục ịch.

Rồi sẽ một ngày, chính người dân sẽ cầm ngọn đao để chém đứt đôi những “con lợn Cộng Sản béo ục ịch” ấy, đó cũng chính là ngày mà Cộng Sản bị tiêu diệt hoàn toàn trên đất nước Việt Nam này. Theo suy nghĩ của riêng tôi, chúng ta sẽ có 3 khả năng đến được ngày phán xét ấy, ứng với từng mốc lộ trình của thời gian.

Khả năng 1: Nếu nhanh nhất, ngày phán xét Cộng Sản sẽ vào những năm 2017 – 2018.

Khả năng này chỉ xảy ra được khi Cộng Sản Việt Nam vẫn ra sức tranh thủ vơ vét tài nguyên, tài sản đất nước, người lao động càng thêm bóc lột, phong trào dân chủ trên khắp thế giới để bài xích Cộng Sản được mọi người dân Việt trong và ngoài nước đồng lòng hưởng ứng tích cực, đồng thời phong trào đấu tranh nhân quyền, quyền lợi người lao động trong nước thật sự có những ảnh hưởng mạnh mẽ đến người lao động, giúp họ có thể tự tin tham gia và tuyên truyền sâu rộng đến mọi người dân cả nước cùng đồng lòng đứng dậy lật đổ Cộng Sản bằng phương pháp đấu tranh ôn hòa, không cần phải đổ máu nhân dân như cuộc chiến do Cộng Sản phát động trước kia. Tuy nhiên, với tình trạng bàng quan thế sự của người dân hiện nay (do chính sách mị dân của Cộng Sản để dễ cai trị), thì sự thối nát của Cộng Sản vẫn chưa thể làm người dân tự giác đứng lên đấu tranh trên diện rộng được. Khi mà người dân của “hòn ngọc Viễn Đông” xưa kia vẫn thờ ơ ném những con chuột cống chết thúi ra ngoài đường để mặc kệ ai nấy ngửi mà không biết những bệnh tật hệ lụy về sau, thì “con chuột cống chết thối – Cộng Sản” sẽ vẫn âm thầm tại vị và dẫn cả nước xuống hố theo từng ngày.

Khả năng 2: Sau năm 2020 đến năm 2025.

Năm 2020 là thời điểm mà mật nghị Thành Đô bắt đầu thực thi. Cộng Sản Tàu sẽ nuốt chửng Việt Nam theo mọi nghĩa, từ chính trị, kinh tế đến văn hóa, xã hội. Chẳng khó hiểu vì sao mà lũ cầm quyền của Cộng Sản Việt Nam hiện tại luôn câm họng trước những hành động xâm lược công khai ngoài Biển đông, cho đến những khu công nghiệp “toàn tàu” trong các mũi đất liền ở Hà Tĩnh và Tây Nguyên. Nếu bạn có quan tâm, hãy tự mình lên mạng, lên trang youtube.com để xem những video phát biểu chân thực của giới cầm quyền Việt Nam về vấn đề biển đảo với Trung Quốc, toàn là những lời lẽ ngô nghê, khờ khạo của kẻ vô học; những lời than thở sợ sệt vì người Việt không thích người Trung; những tấm bia đá bị đục vì sợ ảnh hưởng đến tình nghĩa láng giềng, để cho những người lính xả thân không được một vòng hoa tưởng niệm đúng nghĩa… Có thể nói, nếu Trung Cộng nuốt chửng Việt Nam sau năm 2020, thì đó thực đúng là một liều thuốc tỉnh cực mạnh cho người dân Việt Nam ta. Khi đó, một cuộc chiến xương máu sẽ sẵn sàng bùng nổ để người dân Việt tự mình đòi lại nền dân chủ, công bằng cho chính đất nước đã lỡ tin vào Cộng Sản. Nhưng khả năng để giành thắng lợi trong giai đoạn này còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố từ Tàu cộng. Nếu Tàu cộng đã chủ tâm xâm nhập vào mọi ngóc ngách của Việt Nam thì nơi đâu cũng sẽ có tay sai, tình báo của giặc. Công cuộc đấu tranh của người dân khi ấy cũng sẽ có những chướng ngại, vật cản đáng kể, có thể lại chìm trong màn đêm u tối một thời gian dài. Bởi vậy, khi đấu tranh chống Cộng Sản, chúng ta phải đấu tranh tại mọi nơi mà Cộng Sản trú ngụ chứ không chỉ tại Việt Nam riêng lẻ. Những nhà đấu tranh dân chủ từ các nước tư bản hãy mở rộng mạng lưới khắp các nước Cộng Sản, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam để xây dựng một đội ngũ chống cộng thật sự tinh nhuệ, hiệu quả, có thể tiêu diệt được tận gốc bè lũ trùm Cộng Sản. Ngay chính Trung Quốc hiện tại, các phe phái đang ra sức thanh toán lẫn nhau để củng cố quyền lực, cũng là một thời cơ để chúng ta thu thập những điểm yếu của từng nhân tố Cộng Sản, về sau có thể dùng được.

Khả năng 3: phải 30 năm nữa Cộng Sản mới hoàn toàn sạch bóng trên thế giới!

Đây có lẽ là khả năng chậm nhất, nhưng đồng thời cũng là khả năng chắc chắn nhất để có thể phán xét Cộng Sản.

Chính Putin – tổng thống Nga hiện tại – kẻ đã từng trải qua những năm tháng cuộc đời từ lúc Cộng Sản còn huy hoàng đến lúc tàn lụi tại Nga – một nhân chứng sống đầy quyền lực hiện nay đã nói:

“20 tuổi không theo Cộng Sản là không có trái tim
40 tuổi mà còn theo Cộng Sản là không có cái đầu”

Dù rằng hiện tại ông đang bị cô lập vì tính độc tài bị ảnh hưởng từ môi trường Cộng Sản, nhưng cũng không thể phủ nhận những trải nghiệm của chính ông về Cộng Sản.

Đó cũng chính là những hành động của những Đảng viên về già, khi đã nhận ra bản chất Cộng Sản, đã tự giác xin ra khỏi Đảng để khỏi xấu hổ với lòng mình. 40 năm sau giải phóng, Cộng Sản đã có mọi thực quyền trong tay, nhưng Cộng Sản cũng đã cho chúng ta thấy rõ bản chất của nó như thế nào. Giống như sự sụp đổ dây chuyền của Cộng Sản Xô Viết sau 70 năm tại vị, khi những cây đa cây đề thời chiến đã hết quyền, thì một nhân tố thức thời trong Bộ Chính Trị - Cố Tổng thống Nga Boris Yeltsin đã đứng lên để thủ tiêu chế độ Cộng Sản, bởi theo ông: "Cộng Sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó." 

Việt Nam và các nước Cộng Sản nói chung cũng vậy. Qua thời gian dài sống dưới chế độ Cộng Sản, cùng với sự phát triển khoa học công nghệ của nhân loại, Cộng Sản không thể nào tiếp tục trò lừa đảo mị dân mãi được nữa. Tự khắc sẽ có một “Boris Yeltsin của Việt Nam” ra đời theo đúng quy luật của sự phát triển. Nhưng, chính vì lũ Cộng Sản ma lanh đã dự trù tới tình huống này nên chúng đang ngày đêm ra sức để đưa con cháu chúng vào nối ngôi, nhằm kéo dài thời gian tồn tại và bảo vệ chúng lúc đã hết quyền. Phải mất 30 năm nữa – phải gần một nửa đời người, khi bọn cầm quyền đầy tội trạng hiện tại đã mồ yên mả đẹp, không còn phải đối mặt với ngọn đao chém đứt đôi như con lợn ục ịch kia nữa, thì mới thật sự xuất hiện “Boris Yeltsin của Việt Nam” để xóa sạch dấu vết Cộng Sản tại Việt Nam và toàn thế giới. Xin nói lại, đây là một khả năng dù chậm nhất, nhưng cũng sẽ chắc chắn nhất, vì nó tự khắc xuất hiện theo đúng quy luật phát triển của tự nhiên: cái xấu, cái cũ lạc hậu sẽ bị đào thải để nhường chỗ cho cái mới hiện đại, phát triển hơn. Bởi vậy, tương lai của Cộng Sản chắc chắn là một dấu chấm hết. Chấm hết giữa tôi và Cộng Sản, chấm hết Cộng Sản trong lịch sử nhân loại, và trên hết, là chấm hết Cộng Sản cho thế hệ con cháu chúng ta.





Previous Post
Next Post
Related Posts