Báo tuổi trẻ đặt những câu hỏi rất... vớ vẩn?

Hương Khê (Danlambao) - Báo Tuổi Trẻ số ra hôm nay (30/8/2017) đăng bài: "Thu phí sân bay căn cứ vào đâu, thu tới chừng nào"?

Báo nay viết tiếp: “Từ nhiều năm nay, không biết sân bay Tân Sơn Nhất đã thu phí ra vào sân bay vì mục đích gì”. “Việc thu phí này không minh bạch vì đơn vị thu phí không công bố vốn đầu tư xây dựng đường trong sân bay là bao nhiêu và đến bao giờ mới hết thu phí”?

Báo này còn đặt ra những câu hỏi không đúng quy trình như:

Sân bay tự đặt mức phí?; Thu đến chừng nào? Vô thời hạn?

Sân bay Tân Sơn Nhất: thu, dừng… rồi thu tiếp.

Báo này lại còn thống kê mỗi ngày trung bình có khoảng 22.400 lượt xe vào ra, mức thu thấp nhất là 10.000 đồng/lượt xe. Tính ra mỗi ngày thu được hơn 220 triệu đồng, hơn 80 tỉ đồng/năm. Việc thu phí này diễn ra liên tục từ năm 2002 đến nay (1).

Hỏi như vậy là mất quan điểm, mất lập trường, mất tính đảng?

Nói cho báo Tuổi Trẻ biết nhé: Việc sân bay TSN thu phí ở đây là trong khu vực sân bay thôi nhé, là rất đúng… quy trình. Còn các loại xe cộ khi ra ngoài, đã có các trạm BOT bủa vây khắp mọi nơi như kiểu chọn chỗ yết hầy để đơm đó vậy, với chủ trương là “không cho chúng nó thoát”. Nhờ chủ trương linh hoạt và sáng tạo này mà hàng năm, TP.HCM có số thu các loại thuế-phí luôn luôn dẫn đầu cả nước đấy.

Có như vậy thì ông Thủ tướng Cờ Lờ Mờ Vờ mới dám tự hào và quyết tâm xây dựng thành phố này không những là “hòn ngọc Viễn Đông”, mà phải là “Hòn ngọc chiếu sáng Viễn Đông”.

Trong một cuộc họp với dàn lãnh đạo TP.HCM thời ông Đinh La Thăng còn làm Bí thư, khi ông Thăng nói: “Đầu tàu này không thể chạy mãi bằng than đá hay dầu diesel mà phải chạy bằng năng lượng nguyên tử”. Ông TT Nguyễn Xuân Phúc phán: “TP.HCM phải phát huy được vai trò đầu tàu. Là hòn ngọc chiếu sáng Viễn Đông chứ không phải hòn ngọc Viễn Đông thông thường"(2).

Nếu xét về độ sáng tạo, thì có lẽ nhân dân Việt Nam phải làm vinh dự và tự hào vì có ông Thủ tướng Ma dê in Việt Nam chắc không hề thua kém nhà khoa học vĩ đại, Thomas Alva Edison (11 tháng 2 năm 1847 – 18 tháng 10 năm 1931) là mấy.

Bởi vì hòn ngọc, bản thân nó chỉ là một loại đá. Tự nó không thể phát ra ánh sáng như ngọn đèn, cây đuốc được, thì lấy gì mà “chiếu sáng” ai? Nó chỉ làm nhiệm vụ phản xạ ánh sáng của kẻ khác mà thôi. Vì vậy khi cầm hòn ngọc đứng dưới ánh mặt trời, ta thấy nó long lanh nhiều màu sắc sặc sỡ là vì nó khúc xạ và phản chiếu ánh sáng 7 màu của mặt trời.

Về danh từ “Viễn Đông” là của người Pháp dùng thời họ còn cai trị nước ta. Khi đó họ ở bên châu Âu, họ gọi vùng đất xa xôi về phía Đông của chúng ta đối với họ là “Viễn Đông”. Còn người VN khi đứng trên mảnh đất Sài Gòn, thì tại sao lại gọi là “Viễn Đông”?

Đấy. Cái “sáng tạo vĩ đại” của ông Phúc là đã bắt một hòn đá vô tri vô giác, khi cần phải phát ra những vòng hào quang lung linh để trang trí và làm đẹp cho đảng, cho nhà nước! Khi cần thì đang đứng trên mảnh đất của tổ quốc thân yêu này cũng làm cho ra… “Viễn”.

Tháng 7 năm 2017 vừa qua, trong chuyến thăm nước Đức, trong buổi trò chuyện với 600 bà con Việt kiều, ông thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cao hứng đọc thơ:

"Nhà thơ Giang Nam quê Khánh Hoà có 4 câu thơ ai cũng biết:

“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”,
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi”.

Ông Phúc đã nhầm tên tác giả và đọc lộn ngược 2 câu sau đổi ra trước, 2 câu trước ra sau.

Đúng nguyên tác của tác giả Đỗ Trung Quân là:

"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi.
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”,

Nhà thơ Đỗ Trung Quân nói, với tôi thoạt đầu chỉ là câu chuyện hài, chuyện nhầm lẫn tên một tác giả do trí nhớ, tuổi tác là chuyện thường… Trường hợp này nếu là học sinh đi thi văn thì: rớt! Nếu là ông già thì là Alzheimer, chuyện bình thường!

Nhưng với một nguyên thủ mang chuông ra xứ người lại là câu chuyện khác (3).

Nghe nói nhà thờ Đỗ Trung Quân khi trả lời bạn bè, đã nói ông TT Phúc ăn cắp thơ tôi!

Đặc biệt ông Phúc còn say sưa nói “trong lịch sử có câu ca dao rất nổi tiếng:

"Dù cho sông cạn đá mòn
Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ" .

Và nhiệt tình bình thơ rằng: “thác” là chết đấy, “cái tơ đó là quê hương đất nước đấy”.

Thực ra đó là hai câu thơ Truyện Kiều của Nguyễn Du. Ông còn đọc sai hai chữ đầu nữa.

"Dẫu rằng sông cạn đá mòn
Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ"..

Chuyện về ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc còn nhiều lắm.

Ngày 2/12/2016, tại Hà Nội, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc dự Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập Ngân hàng Phát triển châu Á (ADB) (19/12/1966 - 19/12/2016) và 20 năm thành lập Cơ quan đại diện ADB tại Việt Nam.

Khi TT Nguyễn Xuân Phúc nói về tác dụng của vốn ADB trong việc phát triển kinh tế, kết nối hạ tầng giao thông của 4 khu vực gồm: tiểu vùng Sông Mê Công, ACMECS, CLMV, CLV.

Vì không hiểu hai cụm từ viết tắt “ CLMV, CLV” là gì, nói gì nên Thủ tướng Phúc đọc là "cờ lờ mờ vờ", và "cờ lờ vờ".

Nếu nắm vững nội dung mình đang phát biểu, TT Phúc sẽ biết 2 nhóm cụm từ viết tắt đó là: "Campuchia, Lào, Mianma, Việt Nam", và "Campuchia, Lào, Việt Nam"(4).

Lần khác, phát biểu tại hội nghị "Doanh nghiệp Việt Nam - Động lực phát triển kinh tế của đất nước" hôm 29/4/2016 ở Sài Gòn, ông Phúc nói:

“Đặc biệt, tạo điều kiện cho doanh nghiệp phát triển và hội nhập để không những phát triển kinh tế trong nước mà còn có nhiều doanh nghiệp xuất khẩu ở nước ngoài, mang thương hiệu mà ta hay gọi là “Ma dzê in Việt Nam”

Đất nước mình anh hùng như vậy, giải phóng dân tộc như vậy, tại sao không thể xuất khẩu lớn được?” (5).

Từ đó, cái biệt danh Thủ tướng Ma de in đã gắn chặt với tên ông.

Nếu chỉ là anh cán bộ phường xã, vẫn phải có trách nhiệm nói và đọc cho đúng để người dân hiểu.

Bây giờ nói chuyện tiếp về báo Tuổi Trẻ:

Trước đây báo Tuổi Trẻ cũng đã từng bị đảng “dạy cho một bài học”. Vào những năm 90 của thế kỷ trước, bà Vũ Kim Hạnh, TBT báo Tuổi Trẻ, vì cho đăng một số tư liệu về người vợ Trung Quốc của Hồ Chí Minh, bà đã bị cách chức TBT. Thành đoàn TPHCM nhận xét bà là "non kém về chính trị." (6).

Chắc ý của Thành đoàn nói bà Hạnh không biết áp dụng câu cha ông đã dạy: "Cái đẹp thì khoe ra, xấu xa thì đậy lại", mà lại đi nói “toạc móng heo” ra như vậy?

Bà Kim Hạnh đúng là "To gan" thật. Việc Bác nhà ta có mấy vợ, là vợ Tây là bà Marie Bière, vợ Tàu là Tăng Tuyết Minh, hay vợ Việt là Nguyễn Thị Minh Khai hay Nông Thị Xuân v.v... Thì đó là việc riêng của Bác. Cái mà đảng cần là giữ gìn sự trong sạch của Bác “như giữ gìn con ngươi của mắt mình”. Di chúc Bác đã dạy thế (7).

Ngay cái việc Bác có được U-NET-CÔ công nhận là Danh Nhân Văn Hóa Thế giới (DNVHTG) hay không, cũng là việc riêng của đảng. Dù Bác không được U-NET-CÔ vinh danh là DNVHTT, nhưng đảng cần như thế, thì dân VN phải công nhận như thế. Cũng vì cái tật hay nói sự thật việc Bác nhà ta chưa được U-NET-CÔ công nhận là DNVHTG, nên cái ông Linh Mục Nguyễn Duy Tân ở giáo xứ Thọ Hòa nào đó, đã bị các đồng chí CA Đồng Nai mời lên mời xuống 22 lần, phạt ông này 20 triệu đồng, và buộc ông phải công nhận Bác ta là DNVHTG. Và ông Linh mục “cứng đầu cứng cổ” này đã hứa với CA Đồng Nai, là ông ấy sẽ làm cho mỗi gia đình trong giáo xứ một tờ giấy, và ông ấy ký xác nhận và đóng mộc của giáo xứ Thọ Hòa đàng hoàng, xác nhận Bác ta là DNVHTT, mặc dù cái U-NET-CÔ mắc dịch nào đó không chịu ký xác nhận, thì ông LM này sẽ ký thay U-NET-CÔ để xác nhận việc này. Vậy là sau khi được uống tô nước đường, các đồng chí CA Đồng Nai sướng rơn người và cho ông về (8).

Nay báo Tuổi Trẻ dám đặt ra những câu hỏi: "Từ nhiều năm nay, không biết sân bay Tân Sơn Nhất đã thu phí ra vào sân bay vì mục đích gì"?.

Ai đời một tờ báo có số lượng người đọc vào loại lớn nhất nước như tờ Tuổi Trẻ mà lại dám đặt một câu hỏi rất chi là… vớ vẩn như vậy, thì đúng là rỗi hơi, không nhớ đến bài học đắt giá của bà TBT Vũ Kim Hạnh trước đây hay sao?

Tờ báo của Thành đoàn của một thành phố lớn nhất nước mà thiếu gương mẫu. Không xứng đáng là cánh tay đắc lực, là đội hậu bị tin tưởng nhất của đảng.

Có thể kết luận rằng, Báo Tuổi Trẻ đặt những câu hỏi rất không đúng quy trình.

30/8/2017

_________________________________

Chú thích:

02.09 Ngày Quốc tang!

Người Đưa Tin (Danlambao) - Trong giáo trình lịch sử đảng cộng sản Việt Nam, 02.09 là ngày "Quốc khánh". Mốc thời gian Việt Minh (Tiền thân của đảng cộng sản) cướp chính phủ Trần Trọng Kim. Ngày Hồ Chí Minh (HCM) mượn tạm Tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ năm 1776 để làm "Tuyên ngôn độc lập" khai sinh nước VNDCCH. Khi ấy Việt Minh (VM) vẫn chưa hiện nguyên hình cánh tay nối dài của khối cộng sản Đông Âu, bành trướng CNCS. Thời đó chưa có Internet nên các "công thần" loa phường, ban tuyên giáo tha hồ nói đó là "tư tưởng lớn của Người". Kêu gọi toàn dân, toàn quân, toàn đảng ra sức học tập và thực hiện. Không ai thắc mắc vì sao trong hàng ngũ trí thức cộm cán thời đó viết không nổi bản tuyên ngôn hay sao để "Bác" phải bê nguyên con Tuyên ngôn Độc lập của Mỹ?

Trong suốt cuộc đời hoạt động của HCM không thấy bài diễn văn tư tưởng nào có giá trị, tất cả chỉ là sao chép lại với đức tin "Ai có thể sai chứ Mao và Staline không thể sai được". Và, để bổ sung cho sự trung thành với CNCS cũng như khẳng định lập trường làm công ăn lương, sai đâu đánh đó giống như Lê Duẩn thú nhận sau 1975. HCM không ngần ngại thừa nhận chẳng có tư tưởng gì ngoài chủ nghĩa Mác - Lênin. Sự thú nhận của HCM cũng không rõ nghĩa, bởi tư tưởng là suy nghĩ riêng ai cũng có. Lẽ ra HCM phải viết rằng "Tôi chẳng chẳng tư tưởng gì hay ngoài CNCS". HCM góp nhặt, ăn cắp ý tưởng của người khác rồi nhận bừa là của mình, đó là tư tưởng của một tên khôn lõi.

Ngược dòng thời gian nạn đói năm Ất Dậu 1945

Tội ác của thực dân Nhật làm hàng triệu người Việt Nam chết đói không có gì phải bàn cãi. Lẽ ra người Việt Nam có quyền đòi hỏi Nhật phải chính thức lên tiếng xin lỗi vì tội ác họ đã gây ra trong thế chiến II. Giết hàng triệu người bằng cách bỏ đói cho đến chết là hành động man rợ, đó là tội ác chống loài người. Sự thật lịch sử phải được tôn trọng, là bài học không thể quên của toàn nhân loại về tội ác diệt chủng không riêng gì Việt Nam. Nhắc nhở không phải để hận thù quá khứ, nhưng phải nhắc lại để nước Nhật nhớ rằng ông cha họ đã từng gây tội ác không thua gì Adolf Hitler tàn sát dân Do Thái trong các trại tập trung. Nhắc để chính phủ đương thời của Nhật hãy đối xử công bằng với lịch sử, và đối xử tốt với hàng ngàn lao động Việt Nam đang phải tha phương cầu thực, tỵ nạn chính trị, văn hóa lẫn kinh tế tại Nhật.

Ngày 08.10.2001: Thủ tướng Nhật Bản Junichiro Koizumi khi thăm khu tưởng niệm tại Trung Quốc. Ông đã chính thức xin lỗi những gì quân đội Nhật gây ra cho người dân Trung Hoa trong thế chiến II. Câu hỏi đặt ra vì sao phía Nhật không xin lỗi Việt Nam? Vì sao, năm 1945 khi VM đã nắm quyền không lên án Nhật phạm tội ác diệt chủng? Lần theo câu hỏi, tìm kiếm tài liệu tham khảo, thấy rằng (VM) cộng sản đã góp phần không nhỏ gây ra nạn chết đói năm Ất Dậu 1945. Cộng sản đã lợi dụng cuộc chiến giữa Pháp và Nhật giành quyền cai trị Đông Dương, kích động người dân cướp phá các kho lúa, no đủ chẳng được bao nhiêu mà nạn đói còn tồi tệ hơn. Một mặt cộng sản chận đường cướp gạo và thực phẩm của chính phủ Trần Trọng Kim từ Nam chở ra Bắc để cứu đói mang về chiến khu VM, gây khó khăn nhiều hơn cho việc tiếp tế. Trong bối cảnh đó, cộng sản phát động chiến dịch kêu gọi đồng bào kháng chiến chống Nhật, không theo VM thì chết đói, một số người buộc phải vào chiến khu để được chia phần gạo "nhờ ơn bác đảng". Như vậy, cộng sản đã thủ đoạn lợi dụng cái đói để buộc người dân "yêu đảng", phục vụ cho ý đồ cộng sản hóa Đông Dương theo lệnh quan thầy Trung Cộng và Liên Xô. Tội ác HCM và đảng cộng sản trong nạn đói năm Ất Dậu là không thể chối bỏ.

Tội ác của Hồ Chí Minh và đồng bọn cộng sản 1954-1975

Kể từ 1945 ngoài việc HCM gián tiếp góp phần vào nạn đói năm Ất Dậu. Sau khi đã lừa được cả dân tộc để nắm quyền. HCM không cần phải giấu giếm mặt thật cộng sản, tiến hành ngay việc truy sát các đảng phái Quốc gia mà trước đó HCM từng kêu gọi họ hợp tác chống thực dân. Hồ và đồng bọn bắt đầu tiến hành khủng bố, gieo rắc chết chóc và sợ hãi trên toàn đất Bắc. Theo con số thống kê chính thức của cộng sản thì số người bị sát hại trong CCRĐ là 172.008 người. Số nạn nhân có thể gấp đôi, gấp ba lần con số thống kê của cộng sản đưa ra, vì cộng sản không bao giờ nói thật, viết thật bất kỳ điều gì không có lợi cho đảng. HCM từng dạy thuộc hạ nói láo có lợi cho đảng thì cứ nói miễn đạt được mục đích. Nói thật đồng nghĩa với việc chống đảng cộng sản. Tiếp theo cuộc "cách mạng long trời lỡ đất" do cộng sản đặt tên. HCM và đồng bọn chuyển sang chiến dịch "Trăm hoa đua nở". Một lần nữa HCM lại sao y bản chính của Trung Cộng, dẫn đến cuộc nổi dậy của trí thức miền Bắc. Tất cả đều bị đàn áp, dập tắt cách không thương tiếc, không ít người chết trong tù ngục. Thi sĩ Hữu Loan, tác giả Màu Tím Hoa Sim, nhân chứng sống từ CCRĐ cho đến vụ án nhân văn giai phẩm, trong một cuộc phỏng vấn Ông đã nói như sau:

"Nó phát động đấu tố cha mẹ, gọi bố mẹ là tao mầy. Thế thì tôi chống cái đấy, và tôi đi trở lại với cái đạo làm người. Tôi thấy Hồ Chi Minh làm cái việc vô đạo, mà tôi dám chửi trước đại hội. Ví dụ như tập họp để tôn vinh Hồ Chí Minh, đạo đức Hồ Chí Minh. Cái bữa tập hợp để tôn vinh đạo đức của Hồ Chí Minh ầm ỉ, thì ai đội ông Hồ Chí Minh là thánh trên đầu, mà tôi thì tôi im tôi không nói, vì tôi thấy thằng này là thằng mất đạo đức, bởi vì nó phát động cải cách ruộng đất, nó phát động con đấu tố bố mẹ. Tôi cho thằng này mất dạy, không còn giống người nữa, nhưng mà lúc giờ không ai dám nói" - Nguyễn Hữu Loan

Bản chất khát máu của Hồ Chí Minh và đồng bọn cộng sản chưa dừng lại ở đó. Sau Hiệp định Genève 1954, ngày chia đôi đất nước. Hàng triệu đồng bào miền Bắc phải rời bỏ ruộng vườn, nhà cửa để di cư vào Nam chạy trốn cộng sản sau khi đã chứng kiến tội ác trời không dung, đất không tha như thượng dẫn. Người dân kẹt lại tiếp tục sống dưới sự cai trị khắc nghiệt của đảng cộng sản, dẫn đến cuộc nổi dậy của người dân Quỳnh Lưu - Nghệ An. Và, một lần nữa máu đồng bào miền Bắc lại tuôn thành dòng, cả miền Bắc chìm trong giết chóc và sợ hãi. Tố Hữu khi ấy thể hiện xuất sắc bản chất của một nhà thơ cộng sản.

Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ 
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong 
Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng 
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt.

Thảm sát Huế Mậu Thân 1968: 49 năm máu người Việt Nam vẫn chưa khô trong dòng sử Việt

Không cần đến ngày giỗ vào dịp tết nguyên đán của người dân Huế, thường dân chúng tôi vẫn cầu nguyện cho họ, những nạn nhân bị xỏ xâu, đập đầu chôn sống ngay trên mảnh đất thơ mộng của quê hương mình. Hàng ngàn người dân Việt Nam chết thảm dưới tay của người Việt theo cộng sản, của chính những người được sinh ra và lớn lên ngay nơi chôn nhau cắt rốn. Những tên đao phủ Hoàng Phủ Ngọc Phan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Nguyễn Đắc Xuân v.v... đã chỉ điểm để cộng sản Bắc Việt tàn sát người dân cách dã man nhất, kể cả phụ nữ và trẻ em cùng chung mồ tập thể chỉ vì họ muốn sống với chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Tôi khóc cho đồng bào tôi, tôi khóc cho quê hương mình bị sát hại bởi loài thú dữ cộng sản. Tôi căm hận đến tận xương tủy những kẻ giết người vô tội tay không tất sắt. Tôi khao khát được tự tay trừng trị chúng bất kể còn sống hay đã chết. Thượng đế ơi, Mẹ Việt Nam ơi dân con có tội gì đâu sao cứ phải sống dưới ách bạo tàn của cộng sản.

Lỡ một mai anh có về thăm Huế
Thắp giùm em một nén nhang trầm
Em thương Huế chỉ đôi lần đặt bước
Đường lên Ba Đồn mối hận ngàn năm

Em miền Nam không biết nhiều về Huế
Sao vẫn thương hoài mãi đất Thần Kinh
Bao nhiêu người đã phải hy sinh
Giành lại Huế cho dân lành được sống

Em thương lắm tà áo dài đứng ngóng
Trước sân trường dõi mắt đợi tình nhân
Em với họ không phải tình thân
Sao thương quá người dân xứ Huế

Giặc cộng về biến Xuân thành tang chế
Huế đau buồn khóc hận mất người thân
Bốn mươi chín năm anh còn nhớ không anh
Xuân chưa về lòng vẫn buồn quá đỗi

Họ ra đi không một lời trăn trối
Ấm ức hoài sao giặc cộng giết tôi
Từ Bắc vào Nam loài thú tanh hôi
Tội ác Cộng thù phải mang ra ánh sáng

30 Tháng 04 Ngày đồng bào tôi khóc buồn vận nước

1975, cứ tưởng hết chiến tranh. Người Việt Nam không còn bắn giết nhau, VC không còn pháo kích, sẽ không còn nhìn thấy hình ảnh Cô giáo và các em học sinh chết banh xác nơi trường tiểu học Cai Lậy vì đạn pháo kích của cộng sản. Sẽ không còn thấy VC đánh bom nhà hàng Mỹ Cảnh. Sẽ không còn thấy cảnh xe đò thành đống sắt trộn lẫn xương thịt người dân nát vụn vì VC đặt mìn. Người Việt Nam sẽ chung tay xây dựng lại những đổ vỡ của một thời chinh chiến. Nhưng không, tất cả đều thất vọng, tuyệt vọng khi cộng sản chiếm đóng miền Nam, thống nhất về địa lý. Máu người dân vẫn đổ, những cái chết âm thầm vì chất độc giết người còn nhiều hơn thời giặc cộng xua quân xâm lược miền Nam. Truyền thông trong nước báo động mỗi ngày có 315 người chết vì ung thư, 20 người chết vì tai nạn giao thông, chết trong đồn côn an. Và, hàng trăm ngàn cái chết dự bị trong các bệnh viện vì tay nghề non nớt lẫn sự tắc tắc trách của người đứng đầu ngành y tế. 

42 năm cuộc chiến vẫn tiếp diễn giữa thiện và ác, giữa cộng sản độc tài toàn trị và người dân bị trị

Sự trả thù hèn hạ của "bên thắng cuộc" là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hàng trăm ngàn Quân - Dân - Cán - Chính Việt Nam Cộng Hòa trong trại "cải tạo". Là thảm họa khiến trên dưới nửa triệu người thà chết trên biển đông hơn phải sống chung với cộng sản. Không có số thống kê chính thức về số người chết nơi rừng thiêng nước độc, nơi mà cộng sản gọi là kinh tế mới. Không có số thống kê chính thức bao nhiêu tài sản người dân bị cộng sản cướp trắng qua ba lần đổi tiền bằng chính sách đánh Tư sản. Và, nhiều nữa trong chuỗi tội ác từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng.

Song song với những tội ác bằng hành động giết dân của cộng sản như thượng dẫn. Cũng không thể quên thứ tội ác làm băng hoại xã hội, đạo đức suy đồi, đất nước nghèo đói, tụt hậu từ hệ thống giáo dục nhằm ngu dân để trị. Tội ác tày trời này thuộc ngành tuyên giáo cộng sản. Nơi tập trung đông đảo tầng lớp giáo $ư, tiến $ĩ, Sử gia chuyên nghề định hướng công luận, lộng giả thành chân, lấp liếm sự sự thật, lươn lẹo, lếu láo dạy đời thiên hạ. Chúng quên rằng giờ là thời của Internet, mọi hành động bưng bít thông tin, cấm nghe đài địch, cấm đọc báo phản động chỉ khiến cộng đồng mạng xã hội càng phản ứng dữ dội. Nhất cử nhất động về sự gian trá của cầm quyền cộng sản luôn bị người dân lột trần. Thường dân chúng tôi muốn nhắc những tên cộng sản có học nhưng không có thức thuộc ban "đảng sử" đừng ngốc nghếch múa chữ, đừng "trung tính" khi gọi Việt Nam Cộng Hòa. Hãy chấm dứt thói ngậm máu phun người, quý ông không đủ tư cách để ban phát tên gọi cho chính thể miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, một khi đã thành biểu tượng của tự do hằn sâu trong lòng dân tộc.

"Giải phóng" để làm gì, tàn phá miền Nam để làm gì, chửi Mỹ Ngụy để làm gì, lên án Tư bản để làm gì, để cuối cùng ai cũng nhìn thấy cộng sản đã và đang chạy theo Tư bản để làm giàu, vẫn xòe tay nhận viện trợ của Mỹ và các nước Tư bản, vẫn "ngọt mật chết ruồi" để chiêu dụ bọn "bơ thừa sữa cặn" mang vàng đô la về xây dựng lại đất nước? Đến giờ phút này, cộng sản vẫn kỳ thị Bắc Nam, chỉ có người miền Bắc giỏi lý luận mới được làm tổng bí thư. Đến giờ này vẫn kỳ thị thường dân ngoài đảng bằng thứ lý lịch lịch ba đời, rồi lại kêu gọi chung tay xây dựng!? Bói ở đâu ra hiền tài nhân sĩ mắt mù, tai điếc không nhìn thấy thảm trạng hôm nay để giúp cộng sản bán dần tài nguyên, lãnh thổ, lãnh hải cho Trung cộng, kẻ thù truyền kiếp của người Việt Nam.

“Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hy sinh hơn 2 triệu người dân Việt Nam để thành lập Chế độ cộng sản. Nhưng cuối cùng họ lại dùng Chủ nghĩa tư bản để làm giàu. Vậy 2 triệu người Việt Nam đã chết để làm gì?” – Dennis Prager.

Kết luận

Bằng cứ liệu khả tín đã dẫn, bằng chứng cớ tội ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản suốt từ ngày thành lập đến nay. Thường dân chúng tôi khẳng định đảng cộng sản tại Việt Nam là mầm mống nguyên nhân của mọi tại họa trên nền tảng tội ác chống loài người bởi CNCS. Thường dân lao động chúng tôi tuy nghèo hèn, ít học nhưng sẵn sàng tranh luận cũng như thách thức toàn thể tuyên giáo cộng sản chứng minh vì sao Hồ Chí Minh, một tên giết người hàng loạt trong CCRĐ, lừa thầy phản bạn, giết ân nhân lại có thể thành "tấm gương đạo đức"!? Ngày nào chưa chứng minh được sự thách thức trên, ngày đó người dân chúng tôi vẫn xem ngày 02.09 là ngày Quốc tang. Là ngày Hồ Chí Minh và đảng cộng sản vui sướng trên xác chết đồng loại. 

02. 09. Ngày Quốc tang! Tôi chít khăn tang cho đồng bào tôi, cho hàng triệu nạn nhân cộng sản trên toàn cõi Việt Nam. Tôi chít khăn tang cho Tháng tư Quốc Hận. Tôi chít khăn tang cho chính cuộc đời mình khi giặc cộng chiếm đóng miền Nam.

30/8/2017


_____________________________________

Tham khảo:

- Ý nghĩa của ngày 4 tháng 7 tại Hoa Kỳ

- Hồ Chí Minh Tự Thú: Tôi Là Nhân Viên Lãnh Lương Của Quốc Tế Cộng Sản - Thực Hiện Các Công Tác Bành Trướng Chủ Nghĩa Cộng Sản. 

- Những lừa đảo lịch sử của Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam

- Không ai trong số họ đã hô: “Việt Nam Quốc Dân Đảng Muôn Năm”

- Đâu Là Sự Thật Về Ngày 19-8-1945: Việt Minh Cướp Chính Quyền? Tác giả Mường Giang

- Hồ Chí Minh: “Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi”. Tác giả Trần Việt Bắc

- Thưa Bác: cháu đếch hiểu nỗi!!! Tác giả Vũ Đông Hà

- Nạn Đói năm Ất Dậu

- Trăm hoa đua nở trên đất Bắc. Tác giả Hoàng Văn Chí

- Nguyễn Hữu Loan: Hồ Chí Minh, thằng mất đạo đức, thằng mất dạy. Tác giả Bút Sử

- Cuộc nổi dậy Quỳnh Lưu, Nghệ An, 1956. Tác giả Cẩm Ninh

- “Giải Khăn Sô Cho Huế”, RFA phỏng vấn Nhã Ca

Học Giả, Dịch Giả Olgar Dror Viết Về Nhã Ca & ‘Giải Khăn Sô Cho Huế:

- Việt Cộng Pháo Kích Trường Tiểu Học Cai Lậy

- Vụ Nổ Bom Nhà Hàng Mỹ Cảnh Tháng 6 . 1965

- Việt Cộng mới là bực thầy của khủng bố! Tác giả Lục Tiểu Phụng

- Báo động: Mỗi ngày có 315 người Việt tử vong do ung thư. Cập nhật 05.02.2017

- Tù Cải Tạo : Tội Ác Chống Nhân Loại Của CSVN. Tác giả Đỗ Ngọc Uyển

- Ba lần đổi tiền. Tác giả Hà Minh Thảo

- Hận Thù Nam Bắc. Tác giả Trọng Đạt

- Không biết, cố tình không biết, ngu dốt, im lặng, và chối bỏ. Tác giả Cao-Đắc Tuấn

Có nên mừng, khi Cộng Sản biết lịch sử?

Ông Bút (Danlambao) - Cả tuần nay, nhiều người hớn hở vui mừng, khi CS cho ra lò bộ sử, nghe nói "hoành tráng" lắm, nó to hơn cái bánh chưng năm Ngọ, cái bánh chưng năm Ngọ, theo báo đài vixi nói rằng được ghi vào kỷ lục Guiness, với lại được giấy khen Ripley’s “Believe It or Not”, cái trụ sở cấp giấy khen này nó ở tuốt bên Thái Lan. Hy vọng nay mai cái bộ sử kia, cũng được khen tặng như cái bánh chưng năm Ngọ.

Một số người mừng, vì hiện nay CS có can đảm chút chút, dám cả gan gọi Tàu đánh vào biên giới phía bắc năm 1979, là "quân xâm lược." Ô hay, chẳng phải chỉ bây giờ chín mươi triệu dân Việt Nam, mà hơn bốn ngàn năm lập quốc, dân tộc Việt, từng gọi Tàu là quân xâm lược, đảng CS VN muốn gọi quân cướp nước là "người thầy vỹ đại, người anh em, nước lạ hay thượng đế" v.v... đó là chuyện của đảng, 38 năm qua đảng CSVN không gọi chúng nó là quân xâm lược, thì gọi là gì? 

Ngụy hay Việt Nam Cộng Hòa?

CS ưa làm hề, 41 năm, 41 mùa xuân, CS cấm hát bản nhạc Ly Rượu Mừng, chỉ vì nội dung có chữ "người chiến sĩ" mà CS "ngộ nhận" là lính Ngụy. Bỗng một hôm họ giựt mình nhận vơ "người chiến sĩ" trong nhạc phẩm là anh lính chống Pháp!

20 năm CS đánh với Ngụy, để rồi 42 năm sau, tổng cộng 62 năm, mới biết mình nhầm, không phải Ngụy, rõ ràng Việt Nam Cộng Hòa, chỉ có CS nhầm, chứ thế giới loài người không bao giờ nhầm.

VNCH được quốc tế công nhận, tính đến ngày mất nước, VNCH có hơn 90 quốc gia đặt mối bang giao. Bang giao có điều kiện với những quốc gia nào không công nhận chính phủ VNDCCH và "MTGPMN," cùng thời điểm Việt Nam Dân Chủ của Hồ Chí Minh, được mấy nước bang giao? Từ lâu viện sử học Liên Sô, từng viết: VNCH là một chính thể, của miền Nam Việt Nam.

Vì vậy CS trước gọi Ngụy, nay gọi VNCH, cũng không lấy gì làm vui, bởi trước kia không lấy làm buồn, khi chúng gọi là Ngụy, trước sau CS vẫn là kẻ thù của dân tộc, chúng muốn đặt tên gì không thành vấn đề.

Cần đặt vấn đề là khi biết nhầm, thì nghĩ sao với gần một triệu Thanh Niên ưu tú của đất nước đã "sinh bắc tử nam"? hàng triệu đồng bào chết oan uổng. Hai mươi năm chiến tranh, đất nước này "được" gì!?

Nói rằng đánh Mỹ Ngụy, diệt tư bản, để xây dựng XHCN công bằng, xây dựng một chế độ công bằng, không có cảnh người bóc lột người, một chế độ làm tùy sức, ăn tiêu tuỳ cần. Nay trải thảm đỏ, cúi mọp đầu rước tư bản vào, thì sao? 

Ngày nay cả một hệ thống cai trị của đảng, phải mua bằng tiền, dùng tiền để mua chức vụ, là "đầu tư" trục lợi, chứ phục vụ cho dân sao? 42 năm trôi qua, cảnh người bóc lột. hay trấn lột, thể hiện một cách trắng trợn, công khai. Không chỉ rước tư bản, bợ đỡ tư bản bóc lột người dân, thêm cả guồng máy của đảng trấn lột, cướp bóc người dân, CS có tự đặt cho mình cái tên thật hay, nào là: cách mạng, giải phóng, người dân vẫn kinh tởm.

Nếu thoát ách CS, hơn chục năm sau, trong giấc ngủ của người dân, vẫn còn giựt mình vì ác mộng CS.

CS đặt cho đối phương cái tên Ngụy, nhưng người dân hai miền Nam Bắc, vẫn thấy thân thương và luyến tiếc. Bằng chứng không dễ gì tự họ mày mò dưới đống lớp dối trá dày đặc của CS, để biết ý nghĩa cờ vàng ba sọc đỏ, đem treo lên. Ngược lại trước bạo lực, trước tuyên truyền lừa mị, vẫn có người dân từ khước cán bộ CS treo cờ đỏ trước nhà của họ.

Gọi VNCH để đòi lại Hoàng, Trường Sa? 

Thật là mơ hão, mơ tếu. CS có yêu nước, thương dân đâu mà phải đòi. Nhìn cách đối xử với những người phản đối Formosa thì biết, cái gương trước mắt, xa xôi gì. Hơn nữa Hồ Chí Minh và tập đoàn CS Bắc Việt, khi nhận quan thầy Trung Cộng làm cha, họ cho rằng Mỹ xâm lược VN, Mỹ tạm chiếm đóng miền Nam, Trung Cộng đem máu xương, của cải "giúp" giải phóng miền Nam, Phạm Văn Đồng ký công hàm 1958, không thể nói Hoàng Trương Sa của Ngụy được.

Một hôm tôi ngồi uống café, trong bàn có ai đó đưa tới một bạn trẻ, người miền Bắc, anh này đến Mỹ theo diện "kết hôn," anh ta ra đi từ sân bay Nội Bài, nghĩa là chưa hề "kinh qua" miền Nam. Lúc ấy trong bàn đang tán gẫu về công hàm PVĐ, anh bạn trẻ người Bắc cũng nói tương tự: "Công hàm ấy có giá trị thế nào được, vì thời điểm thủ tướng ký Hoàng Trường Sa, của miền Nam cơ mà." Không muốn cãi vặt, tôi làm lơ. Nhưng cây muốn lặng, gió cứ tới hoài, chú D khi ấy chủ nhiệm báo RĐ, chú hỏi: Anh ta nói vậy, mầy nghĩ sao? Bút.

Thưa chú, có gì mà nghĩ, nó giống như thằng điếm, vay tiền tú bà đánh bạc, bà ta ra điều kiện: Tau không lấy tiền lời, nếu thua tau không cần đòi vốn, nhưng thắng mầy lấy tiền, tau lấy nhà, vợ con nó tau đem về làm nô lệ, chịu thì lấy tiền... sau khi gom sòng, thằng điếm không thể nói: "Thời điểm" tôi hứa với bà, cái nhà ấy thuộc chủ quyền của ông nọ, ông kia. Hồ Chí Minh, một tên điếm, Mao Trạch Đông, cũng tay đĩ bợm, chứ vừa gì, chắc chắn HCM cùng đồng đảng không dám nói, như cách nghĩ dưới mức bình dân học vụ.

Anh bạn trẻ miền Bắc, đứng lên đi mất, ly café vẫn còn nguyên si.

Hai chữ Cộng Sản, thật ngược ngạo.

Quê tôi thời 1945 - 1954, sau đó 1965 bị CS chiếm đóng, người dân lỡ nói Cộng Sản, tối đó họ bắt trói giết liền, giết xong vứt xác trong núi, hoặc bờ ruộng, thân nhân âm thầm đem về chôn. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao gọi đúng tên CS lại bị giết? Có một thời CS rất kiêng kỵ, cấm tiệt không ai được gọi họ là CS.

Thế nào là một chính quyền?

Ở đây không phải đưa ra định nghĩa, chỉ đưa ra việc làm có thật, sẽ thấy đâu là chính quyền, đâu là tà quyền.

Ông Ngô Đình Diệm, 2 lần cố mua một căn nhà cổ, nhưng không được.

Ngôi nhà nằm cách thành phố Tam Kỳ - Quảng Nam, hơn 30 km, làng cổ Lộc Yên (xã Tiên Cảnh, Tiên Phước,) ngôi nhà gần 200 năm của ông Nguyễn Đình Hoan 56 tuổi.

Ngôi nhà này, chẳng những mang vẻ đẹp cổ kính, trường tồn qua nhiều thế hệ, trước những biến cố bom đạn khốc liệt, còn tăng thêm một giá trị đặc biệt nữa. Đó là ông Ngô Đình Diệm, khi vào thăm anh Ngô Đình KHôi, đang làm tổng đốc Quảng Nam, nghe tiếng đồn ngôi nhà đẹp, ông Diệm tìm đến xem, và thích quá, muốn hỏi mua, nhưng chủ nhân không bán, ông Diệm đánh một giấc ngủ trưa rồi về. Năm 1962 sau khi làm TT, ông Diệm còn nhờ quận trưởng Tiên Phước, hỏi giúp, hoặc lấy bao nhiêu tiền cũng được, hoặc thích nhà nào TT sẽ đổi, chủ nhân nhất quyết khước từ.

Nếu dưới chế độ CS, chỉ cần chủ tịch xã lỡ thích ngôi nhà ấy, chủ nhân không bán, nó sẽ cho đi cải tạo, người nhà vội vàng làm đơn "hiến" nhà, cuối đơn còn ghi: Xin "chính quyền" cách mạng, nhận ngôi nhà do chúng tôi tự nguyện hiến tặng, trong khi chờ đợi cứu xét đơn, chúng tôi gởi lên quý vị niềm biết ơn sâu xa!!

Đến thời TT Nguyễn Văn Thiệu, VNCH "tràn ngập" dân chủ, tự do, không kém gì nước Mỹ.

Thế đấy Cộng Sản là quân ác, kẻ xấu, xưa gọi miền Nam là Ngụy, nay VNCH, chắc chắn không phải chuyện gì lớn lao lắm. Trong tâm tưởng người dân đã định hình từ lâu về chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, một cái tên do quân thù gán đặt, có sá gì phải quan tâm. Chưa kể 10.000 trang, chỉ "tâm đắc" có mấy chữ:

- Gọi Tàu là xâm lược

- Không gọi Ngụy, gọi VNCH.

Xin hỏi 10.000 trang kia nói cái gì? Nếu cũng a tòng: "Bác Hồ vì yêu nước, cả đời sống độc thân... Ngục Trung Nhật Ký của bác, bác nói: mười năm trồng cây v.v..." thì 10.000 trang ấy chỉ có bà bán ve chai mừng, chứ ai!

30/8/2017

Miệng lưỡi Việt cộng

Bùi Lộc (Danlambao) - Ông Trần Đức Cường, được gọi là Phó tiến sĩ, nguyên Viện trưởng Viện Sử học và hiện là Chủ tịch Hội Khoa học lịch sử Việt Nam đồng thời là Chủ biên bộ sách Lịch sử Việt Nam nói; “Bản chất chính quyền Sài Gòn và Quân đội Sài Gòn theo chúng tôi không có gì thay đổi cả. Đấy là một chính quyền được dựng lên từ đô la và vũ khí, thực hiện chiến lược toàn cầu của Mỹ, ngăn chặn chủ nghĩa Cộng sản lan xuống vùng Đông Nam Á, đồng thời chia cắt đất nước Việt nam một cách lâu dài, biến Miền Nam thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự của Mỹ. Điều đó không có gì nghi ngờ cả.”

Thứ hai, Quân đội Sài Gòn thực chất được Mỹ trang bị hoàn toàn và quan trọng hơn là thực hiện mưu đồ của Mỹ. Đó cũng là một đội quân đi đánh thuê. Thực chất các nhà sử học không có một đánh giá nào khác so với thời gian trước đây.

Quân đội Sài Gòn là một đội quân đánh thuê, được dựng lên từ đô la và vũ khi Mỹ, còn quân đội cụ Hồ thì sao? Có phải tất cả các loại vũ khí mà bộ đội cụ Hồ xử dụng để xâm lăng Việt Nam Cộng Hoà như AK47, B40, Hoả tiễn 122 ly, súng cối 82 ly, xe tăng T54, các loại Molotova hay Hoả tiễn Sam, Mig21, xăng dầu, thuốc thang và các dụng cụ y khoa đều được sản xuất ở Hà Nội hay nơi nào đó tại Bắc việt, đại loại là “Made in Việt cộng” không. Cón lính phòng không điều kiển Hoả tiễn Sam là con cụ Hồ hay lính Liên sô; cũng như một số phi công máy bay Mig, công dân Bắc hàn hay Việt Nam. Chưa kể một đội quân Trung quốc đông đảo bảo vệ Miền Bắc khi lính cụ hồ hầu hết tham gia đi đánh chiếm Miền Nam.

Rối đến những bao gạo, những hộp ruốc thịt, những thỏi lương khô hay những thùng mỡ heo, những thùng mắm còng phát xuất từ Trung quốc, những bao đường phát xuất từ Cuba cho lính cụ Hồ ăn khi xâm lăng Miền Nam thì sao? Chưa kể nón cối vá quân trang quân phục và ngay cả quần áo cho tù binh cũng đều do Trung quốc sản xuất. Và sau cùng người ta nghĩ gì về câu nói của Lê Duẫn, Tổng bì thư của Đảng CSVN: "Đánh Mỹ Nguỵ là chúng ta đánh cho Liên sô và Trung quốc.”

Chính những vũ khi và thực phẩm này mà Phạm Văn Đồng thay mặt Hồ Chí Minh phải ký Công hàm công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung cộng năm 1958 để trả nợ cho Trung cộng đó sao. 

Trung cộng đã từng gọi Việt công là kẻ vô ơn vì đã chóng quên sự đỡ đầu cũng như những quân viện to lớn để có thể xâm lăng Miền Nam và đã hơn một lần Ủy viên Quốc vụ viện Trung quốc Dương Khiết Trì sang Hà Hội răn đe lãnh đạo CSVN và Tờ Hoàn cầu Thời báo đã viết: “Nói chuyện với Việt Nam, Trung quốc thúc giục đứa con hoang đàng hãy trở về nhà,” sau vụ Trung quốc đưa Giàn khoan 981 Hải dương xuống Biển Đông vào tháng 5, 2014 xâm phạm lãnh hải Việt Nam bị dân chúng rầm rộ xuống đường biểu tình phản đối. (RFA 20.06.2014)

Có người đưa ý kiến bộ sử có lợi cho sự hoà giải dân tộc. Điều này đã được Thiếu tướng Lê Minh Đảo trả lời một cách thoả đáng: “Muốn hoà hợp hoà giải với chúng tôi, trước hết hãy hoà giải với ngay những người dân trong nước đã.”

Mới chỉ thấy người ta nêu lên một vấn đề Chính quyền và Quân đội Ngụy được đổi là Chính quyền và Quân đội Sài Gòn. Ngay trong từ ngữ này, người ta cũng thấy có cái gì lắt léo, ma giáo của Việt công, vì khi gọi là Chính quyền và Quân đội Sài Gòn chúng lại đã đổi Sài Gòn thành Thành phố Hồ Chí Minh ngay sau ngày chiếm trọn Miền Nam. Nếu một người không hay biết gì về Sài Gòn trước đây thì họ sẽ hiểu ra sao khi đọc thấy Chính quyến và Quân đội Sài Gòn hay chỉ là một chính quyền và quân đội trên mây.

Còn rất nhiều vấn đề khác nhưng chưa thấy ai đề cập đến trong bộ sử này; chẳng hạn:

Nguồn gốc thật sự hai lá quốc kỳ: một là nền vàng ba sọc đỏ mang tính kế thừa của Triều đại Nhà Nguyễn và hai là nền đỏ sao vàng của Tỉnh Phúc Kiến, Trung quốc do Hồ Chí Mình mang về đầu tiên chỉ là cờ đảng của csvn.

Cải cách ruộng đất long trời lở đất và thực chất của việc sửa sai ra sao, đã dẫn đến cái chết của khoảng 15.000 người vô tôi (Tuần báo Time 1.7.1957) và những tai hoạ phá nát truyền thống gia đình, đảo lộn luân thường đạo lý: con cái phản kháng, đấu tố cha mẹ, hàng xóm tố cáo lẫn nhau tạo nên một xã hội chỉ còn sống bằng lừa lọc và dối trá. Tiếp đến là đàn áp Phong trào Nhân văn Giai phẩm nhằm triệt hạ tầng lớp trí thức sống theo lương tri không khuất phục đảng.

Cuộc Tổng Tấn công Tết Mậu thân (1968) của những con người máu lạnh đã giết bằng cách chôn sống tập thể hơn bảy ngàn dân Huế. 

Tiếp đến là ký kết Hiệp định Đình chiến Paris năm 1973 và những bội ước sau đó qua trận tấn công Tỉnh Phước Long năm 1974 và tiếp sau là Chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975 đánh đuổi hoàn toàn Đế quốc Mỹ, nhưng khi tiến vào Sài Gòn, họ chẳng hề thấy có quân đội Mỹ chiến đấu nào còn ở Miền Nam vì họ đã rút đi hết rồi, chỉ còn lại Quân lực VNCH tự lực cố gắng chiến đấu với vc để bảo vệ một quốc gia Miền Nam hoàn toàn độc lập có chủ quyền mà bây giờ việt cộng đang muốn vịn vào để đấu tranh đòi lại chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa từ tay Trung cộng.

Trong những ý kiến về bộ sử mới này, ông Nguyễn Thanh Tuấn: “Yêu cầu phải thu hồi bộ sách lịch sử mới xuất bản và những người biên soạn bộ sử mới là vô trách nhiệm, làm không công cho Mỹ phá hoại đất nước.” Có người tự hỏi Mỹ có lợi gì do bộ sử này mang lại hay nhờ bộ sử này mà Mỹ có thể mang quân trở lại để bảo vệ Việt Nam trước hiểm hoạ Trung cộng như Quân đội Mỹ đang làm tại Nam Hàn và Nhật Bản. 

Khi đọc ý kiến trên của ông Tuấn, tôi thấy ông cũng chẳng cần phải yêu cầu thu hồi bộ sách này vì thực ra có lẽ nó cũng chẳng có được bao nhiêu giá trị, nhưng chỉ là một tài liệu cho thế hệ hậu cs tham khảo mà thôi để xem cs viết gì thế thôi cũng chỉ giống như những tài liệu trong các nước cs đã viết trong thời kỳ họ cai trị chứ nó không phải là chính sử của đất nước. 

Việt Nam chắc chắn cũng sẽ có những điều cần phải triệt để xoá bỏ hay sửa chữa lại những sai lầm và nguỵ tạo dưới thời cs cũng như các quốc gia khác sau khi họ đã thoát khỏi chế độ cs. Ba Lan hiện đang tích cực làm điều này. Họ đang nỗ lực xoá đi tất cả những vết tích do cs để lại. Cũng có người chẳng hạn nhà báo Nguyễn Giang của BBC cho rằng họ đã đi quá đà trong việc áp dụng nhãn quan chính trị cánh cực hữu của họ. Nhưng cũng dễ hiểu thôi vì họ cũng giống như những người Việt Nam cả Bắc lẫn Nam, khi họ càng đau khổ và bị cs lừa dối bao nhiêu thì họ càng thù ghét cs bấy nhiêu và khi thoát ra được thì họ không muốn nhìn thấy một dấu vết của một thời đầy đau thương và nước mắt do cs đã gây nên cho họ. Và với đà thay đổi nhanh của thế giới hôm nay, thì ai cũng đều thấy rõ là csvn đang tàn lụi. 

30/8/2017

Tâm thư của cộng đồng ung thư gửi Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến

Gia Đình Mới - Bức tâm thư gửi Bộ trưởng Bộ Y tế viết: "Hãy bảo vệ chúng tôi, cho chúng tôi quyền được hy vọng và quyền được sống. Hãy cho chúng tôi niềm tin như chúng tôi vẫn hằng động viên nhau: Ung thư không phải là dấu chấm hết!"

Chị Đồng Thị Luyện 

Chị Đồng Thị Luyện (Facebook là Trần Đồng) trú tại quận 8, TP HCM là bệnh nhân ung thư vòm họng. Chị điều trị bệnh tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Chị đã vượt qua nhiều đợt xạ trị và hóa trị theo phác đồ điều trị.

Sau quá trình điều trị ung thư thành công, chị thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe. Chị cũng tham gia Câu lạc bộ ‘Cuộc chiến ung thư’ với hơn 4.000 thành viên tham gia.

Chị là một trong những người thắp lửa tinh thần và chia sẻ những khó khăn, kinh nghiệm trong quá trình điều trị ung thư.

Sau khi kết thúc vụ án buôn bán thuốc ung thư giả xảy ra tại Công ty cổ phần VN Pharma, với thông tin gây rúng động trong cộng đồng, chị Đồng Thị Luyện đã viết tâm thư chia sẻ trong CLB Cuộc chiến ung thư, đồng thời thông qua Gia Đình Mới, gửi tới Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến.

Gia Đình Mới xin được chuyển bức tâm thư tới Bộ trưởng và bạn đọc! 

'Kính gửi Bộ trưởng Bộ y tế và các cấp thẩm quyền cao nhất! 

Chúng tôi thay mặt cho CLB Cuộc Chiến Ung Thư và hàng trăm ngàn bệnh nhân ung thư đang phải oằn mình chịu đựng những cơn đau, những vật vã của từng đợt hóa chất mà níu giữ thêm từng giây phút sự sống gửi tới các vị huyết tâm thư.

Trong các vị đã từng có người thân bị ung thư chưa? Có chứng kiến cảnh người thân của mình đau đến tím tái cả người, đến dại cả mắt và không thể kiểm soát nổi cơn đau chưa?

Có từng chứng kiến cảnh 1 người khụy xuống cầu xin bác sĩ hãy cố cứu họ, cho họ thêm 1 thời gian ngắn để họ nhìn thấy đứa con duy nhất bước chân vào giảng đường đại học rồi họ sẽ an lòng nhắm mắt chưa?

Có từng chứng kiến bàn tay nhỏ xíu nhoài về phía người mẹ nằm bất động với tiếng khóc đòi mẹ nghe đến nhói lòng chưa.

Còn nhiều, nhiều lắm những khuôn mặt thiên thần với đôi mắt tròn vo không hiểu vì sao mình phải chết.

Tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng của mái đầu bạc đưa tiễn đứa con duy nhất và những tháng ngày nai lưng ra trả nợ những gì họ cố gắng vay mượn những tưởng giành được đứa con từ tay tử thần.

Có thấy được cảnh những bệnh nhân đã phải bán hết nhà cửa và những gì còn sót lại chỉ để cho người thân sống thêm 1 thời gian ngắn ngủi.

Một cảnh sinh hoạt, chia sẻ của CLB Cuộc chiến ung thư 

Có từng chứng kiến người thân của mình trước khi từ giã cõi đời vẫn chảy dài nước mắt và cầu xin cho thêm thời gian để con họ thêm cứng cáp chưa?

Những nỗi đau không thể thốt lên lời và không thể viết thành văn. Hàng ngày phải chứng kiến hết thành viên này đến thành viên khác trong CLB ra đi mà bất lực không thể làm gì cho họ.

Những cái ôm động viên, những cái xiết tay và lau cho nhau những giọt nước mắt đã cố ghìm sao vẫn cứ trào ra sau sự ra đi là nỗi đau để lại.

Nếu chứng kiến những cảnh như vậy bọn bất nhân đó có dám làm không? Có dám đánh cắp cả niềm hy vọng cuối cùng những con bệnh khốn khổ ấy không? Có ai trả lời dùm chúng tôi những câu hỏi đó không?

‘Hỏi trời, trời chẳng thấu. Hỏi đất, đất không hay’

Bây giờ chúng tôi biết hỏi ai, biết hy vọng vào ai sẽ bảo vệ được chúng tôi, cho chúng tôi niềm hy vọng được sống?

Ai cũng tâm niệm rằng: còn người còn của nên hy sinh hết tất cả, bán nhà cầm cố mọi cái có thể chỉ hy vọng người thân của mình qua khỏi và làm lại từ đầu.

Có người chồng tranh thủ khi người vợ mệt quá thiếp đi thì chạy ra ngoài làm thêm 1 -2 cuốc xe ôm để kiếm thêm chút tiền trang trải, vì quá mệt mỏi đã bị tai nạn và khi chết không nhắm nổi mắt vì anh là người thân duy nhất của người vợ đang nằm trên giường bệnh.

Bộ trưởng Bộ Y tế thăm các bệnh nhi bị ung thư - ảnh Vân Sơn 

Các vị nghĩ sao khi những đồng tiền cuối cùng thấm đẫm mồ hôi nước mắt và cả máu nữa lại được đổi chác với 1 mớ thuốc giả để rồi họ chết trong tức tưởi và tuyệt vọng.

Chúng tôi yêu cầu các cấp có thẩm quyền điều tra lại thật rõ ràng và xử thật công bằng đúng người đúng tội, phải trả giá đúng những gì chúng đánh cắp lấy đi của những người bệnh khốn khổ.

Ai đã chống lưng đằng sau sự việc và có đường dây, có tổ chức mới trót lọt 1 việc tày trời như vậy?

Tại sao 1 tội ác giết người hàng loạt như vậy mà chỉ xử có 12 năm tù, rồi cải tạo tốt, rồi những khuất tất đằng sau và thế là chỉ như 1 thời gian ngắn nghỉ ngơi chúng lại nhởn nhơ, chỉ có gia đình bệnh nhân là nỗi đau còn mãi.

Tôi gọi đó là hành động giết người vì chúng đã lấy đi của chúng tôi niềm hy vọng sống, chúng đã cướp số tiền bán chút tài sản cuối cùng và chúng tôi chết trong sự mất niềm tin, trong sự nhẫn tâm của đồng loại.

Tại sao những lô thuốc nhân đạo khi được gửi sang lại lòng vòng mãi với các thủ tục để rồi hết date vẫn chưa kịp tới tay những con bệnh đang ngày đêm ngóng chờ những viên thuốc mang cho họ hy vọng sống.

Tại sao số thuốc giả đó được ai dọn dường để nhanh chóng các thủ tục mà hợp thức hóa như vậy?

Còn có bao nhiêu vụ chưa được phanh phui và bao nhiêu nạn nhân trong các bệnh viện chết oan chưa được làm sáng tỏ? Xin đừng ngụy biện và quanh co, xin đừng hướng dư luận sang 1 khía cạnh khác hòng xóa đi tội tiếp tay cho tội ác.

Ung thư không phải là dấu chấm hết 


Chúng tôi là những người bệnh đang khắc khoải sống đếm từng tháng, từng ngày và thậm chí từng giờ nếu dùng nhầm thứ thuốc giả đó chứ không phải núp bóng của 1 tổ chức phản động nào đó theo như lời bà bộ trưởng phát ngôn trên báo pháp luật.

Chúng tôi không bị kích động bởi 1 tổ chức nào, mà chúng tôi thực sự bị kích động bởi sự vô trách nhiệm, sự vô cảm trước nỗi đau đồng loại. 

Chúng tôi nhân danh và thay mặt cho hàng trăm ngàn bệnh nhân ung thư tên toàn Việt Nam yêu cầu thẩm tra lại toàn bộ sự việc, xét xử đúng người đúng tội và không dung túng cho tội ác. 

Hãy cho chúng tôi được thấy sự công bằng của cán cân công lý!

Hãy bảo vệ chúng tôi, cho chúng tôi quyền được hy vọng và quyền được sống.

Hãy cho chúng tôi niềm tin như chúng tôi vẫn hằng động viên nhau: Ung thư không phải là dấu chấm hết!

Chúng tôi mong Bộ trưởng Bộ Y tế hãy giúp chúng tôi có câu trả lời cho những câu hỏi bên trên!

Trân trọng cảm ơn và chúc Bộ trưởng mạnh khoẻ!'

Dưới sự cai trị của ĐCS, Việt Nam không ra gì!

Nguyên Thạch (Danlambao) - Một đảng phái chính trị lấy sự hoang tưởng làm kim chỉ nam trong việc vạch định các sách lược với vô vàn trí trá, mụ mị và hung bạo để cầm nắm vận mệnh của cả quốc gia có trên 90 triệu dân thì đất nước cùng dân tộc ấy sẽ không thể nào tránh khỏi sự kiệt quệ và khánh tận. Một nhà nước không có những người có tài năng, trí tuệ cùng đạo đức để vận hành và cai quản quốc gia thì hẳn nhiên đất nước ấy sẽ trở nên chậm tiến và tụt hậu, dẫn đến nghèo đói, ngu dốt, bệnh tật và ngay cả chuyện bị nô lệ là việc không thể tránh khỏi.

*

Một thể chế lừa mị gian xảo tạo ra một xã hội lọc lừa xảo trá là chuyện đương nhiên (lô gic). Chế độ gian xảo này được dựng nên bởi tên đầu đàn là Hồ Chí Minh mà ngay bản thân ông ta là một nhân vật được xem là trí trá, thủ đoạn, thâm hiểm, tự cao tự đại, tự gán cho ông ta là “Cha già dân tộc”, không ngay thẳng đến độ tự mình viết sách để ca tụng chính mình. Ngoài việc ngày sanh bất nhất mà ngay cả ngày chết cũng vậy, một người có nhiều tên, nhiều bút hiệu cũng đủ nói lên cái bản tính nhiều mặt, nhiều lòng. Một lãnh đạo có nhiều thói gian tật xấu như ông Hồ mà còn cộng thêm với một thứ chủ nghĩa hoang tưởng đầy sắc máu thì dĩ nhiên đó sẽ là những nguyên nhân xô đất nước chìm ngập trong địa ngục trần gian là không tránh khỏi.

Từ một nửa đất nước theo thể chế Tự Do Dân Chủ, một thủ đô Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông đã từng là ước mơ của nhiều nước lân bang như Singapore, Nam Hàn, Thái Lan mà chính ông Lý Quang Diệu đã nói rằng:

- Trong những ngày đầu lập nước vào thập niên 60 của thế kỷ trước, Thủ tướng Singapore từng nói “hy vọng một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài Gòn”.

Và rồi năm 2007, Ông Lý Quang Diệu trong chuyến thăm Việt Nam, ông đã phát biểu rằng:

- Nếu có vị trí số một ở Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam. Bởi so sánh về địa chính trị, tài nguyên, con người, Việt Nam không thể xếp sau nước nào trong khu vực. (1)

Mà chỉ hơn nửa thế kỷ sau dưới sự cai quản của ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô) trong cái gọi là XHCN (Xuống Hố Cả Nút) đã đẩy đất nước tụt hậu thua xa những quốc gia ấy và thậm chí có nguy cơ còn theo ngửi đít cà Lào, Campuchia. Giờ đây, bất cứ đứa trẻ VN nào cũng có thể tra cứu tài liệu, xem phim ảnh và dĩ nhiên là đã đặt câu hỏi rằng: Các nước cùng khu vực Đông Nam Á như Nam Hàn, Singapore, Mã lai, Thái Lan, Đài Loan…họ đâu cần có đảng cộng sản ưu việt lãnh đạo mà sao họ phát triển và văn minh hơn ta?.

Hãy nhìn sang Singapore, một bán đảo chỉ mới được độc lập vào năm 1965 mà trong 60 năm mà họ đã thành công như vậy. Hoặc Seoul để nhìn những khu kỹ nghệ tối tân hiện đại để so lại với Việt Nam ta thê thảm be bét như thế nào. Hãy đi du lịch ở Singapore để thấy rằng ta còn rừng rú, man rợ ra sao về mọi phương diện kỹ nghệ, môi sinh, luật pháp, tư duy, phong cách con người…

Xin đơn cử một vài trường hợp người thật việc thật mà chính bản thân người viết đã trải nghiệm. Nhân chuyến quá cảnh Singapore, phải đợi 4 tiếng ở phi trường để bay tiếp đến một quốc gia khác, thời gian còn nhiều, tôi gọi taxi để làm một chuyến tham quan thành phố Sing trong 2 giờ, nơi đây chẳng những giới taxi nói rành tiếng Anh mà hầu hết người dân Singapore cũng vậy. Trong lúc đi dạo, người tài xế luôn xem đồng hồ, khi gần đến giờ của chuyến bay mà vẫn còn một nơi tôi muốn đến nhưng anh tài xế đã cương quyết trong giọng nói rằng: “Người dân chúng tôi rất xem trọng giờ giấc, chúng tôi không muốn thấy gia đình anh bị trễ chuyến bay vì đó là trách nhiệm của tôi”, và anh tài xế đã đưa gia đình tôi trở lại phi trường đúng giờ.

Một lần khác ở Seoul, đi dạo chiều ở một khu ăn uống bình dân, tuy bình dân nhưng khu phố rất sạch sẽ, Tôi ghé lại một quán để ăn mì vịt và ngồi ở khu vỉa hè trước quán, bên cạnh là 2 mẹ con người Hàn, đứa bé trai chạc 4 tuổi múc viên hoành thánh mì và lỡ tay làm rớt viên ấy xuống sân gạch, người mẹ liền nhẹ nhàng kín đáo lấy khăn nhặt và lau miếng gạch có dính chúc bột mì.

Hình ảnh ấy như một phản xạ nhanh, đã đưa tôi trở về đất nước tôi, nơi mà người ta ngồi ăn uống ngay trên đống rác, giấy, bịch ny lông, vỏ hạt đậu, hạt dưa, xương gà heo và kể cả xương cá ngổn ngang dưới ghế ngồi. Biển, sông, rạch ở xứ người ta trong sạch, ít thấy rác do người thải, mà cũng không thấy xác chuột chết, heo gà chết trôi lềnh bềnh một cách vô tội vạ.

Hình ảnh người tài xế taxi trong tinh thần thượng tôn luật pháp đã kéo tôi về thực thể của một Việt Nam với nhiều đội CSGT lấy tiền của người tham gia giao thông bỏ túi riêng một cách trắng trợn và tàn nhẫn. Cảnh các trục lộ khắp đất nước tôi còn quá nhiều người vượt đèn đỏ, không tuân thủ luật giao thông nên đã gây ra quá nhiều tai nạn thảm khốc không cần thiết.

Ông Hồ đã hô hào nhiều thứ như: Cướp chính quyền, đánh thắng giặc Mỹ ta xây dựng đất nước gấp mười lần hơn, tiến lên XHCN, đưa toàn nhân loại thế giái đại đồng… Muốn được vậy nên ông cũng đã hô hào cho việc “Trăm năm trồng người” và cho đến ngày hôm nay, dưới sự trồng người của XHCN (Xuống Hố Cả Nút) chỉ mới ¾ thế kỷ mà vô số con người được trồng đã đạt được tiêu chuẩn mà ông Hồ cùng ĐCS nắn ra. Nghĩa là toàn bộ đảng viên phải lấy gian xảo trí trá là nền tảng, chẳng phải ông cố Trung tướng Trần Độ đã từng trăn trối đó sao: Cố Trung tướng Trần Độ, người trọn đời theo đảng cộng sản nhưng vì nhận thấy đảng toàn là gian dối cho nên ông đã nói thẳng, nói thật và ông đã phải chịu thân bại danh liệt lúc cuối đời. Ông đã đem hết tâm huyết viết lại những điều trăn trở vào tập “Nhật ký Rồng-Rắn” để lại cho hậu thế.

“Chế độ này bắt mọi người phải đóng trò, bắt tất cả trẻ con phải đóng trò, bắt nhiều người già phải đóng trò".

Đặc điểm này đã góp phần quyết định vào việc tạo ra và hình thành một xã hội dối lừa, đảng dối lừa, cán bộ dối lừa, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn lừa dối…(NKRR-trang 42-43)

Còn cựu Đại tá Bùi Tín: nguyên Tổng Biên Tập báo QĐND và báo ND, người từng có dịp tiếp xúc với ông Hồ Chí Minh nhận xét như sau:

“Về việc ca ngợi ông HCM, tôi nghĩ tuổi trẻ nên biết rõ là ông Hồ trong hoạt động cách mạng có sai lầm lớn là giả dối nhiều lắm. Một ví dụ đơn giản là ông ta tự viết ra quyển sách nói về tiểu sử của mình, ký tên Trần Dân Tiên… trong đó còn có ghi là HCM không có vợ con, suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc, thế nhưng thật ra, ông ta có nhiều vợ”. (RFA online ngày 19-5-2007) (3)

Một đảng phái chính trị lấy sự hoang tưởng làm kim chỉ nam trong việc vạch định các sách lược với vô vàn trí trá, mụ mị và hung bạo để cầm nắm vận mệnh của cả quốc gia có trên 90 triệu dân thì đất nước cùng dân tộc ấy sẽ không thể nào tránh khỏi sự kiệt quệ và khánh tận.

Một nhà nước không có những người có tài năng, trí tuệ cùng đạo đức để vận hành và cai quản quốc gia thì hẳn nhiên đất nước ấy sẽ trở nên chậm tiến và tụt hậu, dẫn đến nghèo đói, ngu dốt, bệnh tật và ngay cả chuyện bị nô lệ là việc không thể tránh khỏi.

Vị thế của Việt Nam hôm nay chẳng là gì so với các nước khác trên thế giới. Cán bộ nhà nước và kể cả công dân của nước CHXHCNVN đã bị nhân viên công quyền của các quốc gia khác xem thường và thậm chí đôi khi rất khinh miệt dưới hình ảnh của đám ăn cắp, ăn cướp, bất tuân luật pháp… nhất là những vụ tai tiếng tệ hại hiện nay như trường hợp của Trịnh Xuân Thanh, Trịnh Vĩnh Bình.

Ở trong nước, quan chức, cán bộ, côn an với thái độ hống hách, hiếp đáp dân bản xứ nhưng khi đi ra nước ngoài thì dáng dấp, cung cách cùng trình độ thì chẳng bằng ai và cũng chẳng giống ai.

Tác động của Đảng Cướp Sạch này đã làm xã hội và con người băng hoại gần như toàn diện. Nếu may mắn cho đất nước khi có được một chế độ mới thay thế thì không biết phải mất bao nhiêu năm cho thể chế mới để xây dựng lại những hư hại của hôm nay do ĐCS tàn phá. Bằng không có được sự phúc đức thì Việt Nam sẽ bị Đảng Cướp Sạch Việt Nô phản bội và bán đứng dân tộc cho Tàu cộng tham tàn mà tình trạng của Tây Tạng hôm nay là hình ảnh của một Việt Nam ngày mai.

Việt Nam hôm nay, ngoài một số đảng viên chậm tiến cùng đội ngũ Dư luận viên cố tình ngu lâu dốt bền, cố tình lì lợm tuyên truyền dối trá…hầu hết số người Việt còn lại, không ai là không biết ĐCS là một Đảng Cướp Sạch, nhà nước Việt Nam là một nhà nước tham nhũng bất trị. Tham nhũng từ trên xuống dưới, từ BCT (Bộ Cá Tra) TWĐ cho đến các Bộ, Cục. Tham nhũng từ trung ương cho đến thành, tỉnh, huyện, xã khắp nước.

Đảng và nhà nước gian xảo, mụ mị để củng cố độc quyền cai trị. Dân dã thì cố bám vào gian dối để được tồn tại. Tất cả đang ngụp lặn trong cái vòng lẩn quẩn tối tăm vô vọng. Câu dân gian thời nay chua xót mà than rằng: “Việt Nam bây giờ cái gì cũng giả, chỉ có sự giả dối là thật”.

Để tránh được nhiều tệ trạng cũng như thoát được thảm cảnh đau xót trong vũng lầy vô vọng như một số nhỏ thí dụ đã nêu trên, chúng ta rất cần một thể chế minh bạch với sự hiện diện của Dân Chủ, Nhân Quyền, Nhân Bản cùng sự có mặt của Tự Do Ngôn Luận hầu canh tân, xây dựng lại những đổ vỡ do ĐCSVN gây nên mà trong đó nô lệ Tàu cộng là một trong những điều tối hệ trọng và cực kỳ nguy hiểm.

ĐCSVN phải biết được sự tác hại của mình mà tự giải thể để nhường lại cho đất nước Việt Nam còn có mặt trên bản đồ thế giới như đã trường tồn qua bao ngàn năm lịch sử.

30/8/2017


_____________________________________

Chú thích:

Lật lọng - lươn lẹo - lọt lưới

Đồ Hiếm (Danlambao) - Nhà sản và hơn 800 báo đài vẹm từ cả tuần nay ra sức bưng bít Vụ kiện 2 thế kỷ: Trịnh Vĩnh Bình vs. Chính phủ VN, không chịu hé lộ ra ngoài dù là một dòng. Lấy thúng mà úp miệng voi, thời đại internet, thông tin cứ ào ạt như trên xa lộ không đèn qua các hãng truyền thông RFA, VOA, BBC, qua các báo mạng, Youtube Khai Dân Trí, các Live Stream, các trang facebook hằng ngày có tổng số đến hơn 30 triệu lượt người vào truy cập sự vụ kiện lịch sử “Việt kiều kiện Việt cộng cướp đoạt tài sản”.

Quá trình kiện tụng

Xin tóm tắc vụ kiện như sau: Năm 1990, ông Bình mang 3 triệu USD cùng với 97 kí lô vàng về VN đầu tư vào bất động sản, các công trình xây dựng, các cơ sở thủy sản xuất khẩu... Sau 6 năm xây dựng và phát triển sự nghiệp rất thành công, bất ngờ ông Bình bị nhà nước CSVN ghép vào tội “vi phạm các quy định về quản lý và bảo vệ đất đai”, côn an đã ập vào các công ty của ông Bình tịch thu tất cả tư liệu lẫn tài sản. Ông Trịnh Vĩnh Bình bị tạm giam 18 tháng 20 ngày và 1 năm 6 tháng quản chế. Năm 1999, ông bị kết án 11 năm tù. Năm 2000 khi còn đang bị quản chế, ông trốn sang Campuchia và về lại Hòa Lan.

Đọc một đoạn dưới đây theo lời kể lại của ông Bình để thấy hết sự dã man của nhà tù CS: "Họ cho mình vào một cái phòng thiếu oxy (các ống thông hơi đã bị bịt chặt) để cho mình ngộp, để mình khủng hoảng, mình sợ để mình ký nhận vào một cái gì đó có tội mặc dù mình không có tội. Ngoài ra, họ còn dùng còng sắt còng vào hai chân, đến khi đi tiểu đi tiện, mình phải bò lại một lỗ cống chứ không đi được. Họ cũng không cho nước uống lẫn nước tắm."

Năm 2003, ông Bình khởi kiện nhà nước VN lần thứ nhất tại Trung Tâm Trọng Tài Quốc Tế ở Thụy Điển về việc vi phạm luật đầu tư, chiếm đoạt tài sản và đòi nhà nước CSVN phải bồi thường trên 150 triệu USD thiệt hại và trao trả lại tất cả tài sản. Tuy nhiên, trước ngày vụ kiện được đưa ra Tòa án Quốc Tế thì nhà nước CSVN đã xin gặp riêng ông Bình tại Singapore để thương lượng và cùng ký một thỏa thuận là phía CSVN sẽ bồi thường cho ông Bình 15 triệu USD, trả lại toàn bộ tài sản với điều kiện ông Bình sẽ không tiết lộ về nội dung thỏa thuận với các cơ quan truyền thông!

Tuy nhiên, gần 10 năm qua, phía Việt cộng đã không thực hiện đúng như lời cam kết. Vì thế, năm 2014, ông Trịnh Vĩnh Bình quyết định khởi kiện lần thứ hai tại Tòa án Trọng Tài Quốc tế của ICC (International Chambre de Commerce – Phòng Thương mại Quốc tế), xét xử tại Paris từ ngày 21/8/17... Ông Trịnh Vĩnh Bình mướn văn phòng luật sư King & Spalding LLP, một văn phòng luật sư lớn tại Hoa Kỳ với 10 luật sư tài giỏi, danh tiếng đã đòi hỏi số tiền bồi thường lên đến 1 tỷ 250 triệu USD. Phía Việt cộng mang theo những tay kỳ cựu trong ngành Tư pháp cùng với tổ hợp các luật sư hàng đầu của Pháp, của Anh lên tới 40 người.

Theo tin trên mạng, với hồ sơ tố cáo dài 326 trang do tổ hợp luật sư văn phòng King & Spalding LLP đưa ra kết luận rằng, phía VN đã cấu thành một trong những nhóm hành vi từ chối xét xử công bằng và vô nhân đạo nhất trong lịch sử luật pháp quốc tế! Một chế độ CS vô pháp, vô đạo chỉ quen đàn áp người dân thấp cổ bé miệng nay ra giữa ánh sáng công lý tại Paris đã phải nhục nhã bị lên án nặng nề dưới những kết tội của một thế giới quốc tế dân chủ - pháp quyền, nghiêm minh.

Cũng theo lệ “Tự do thông tin làm tổn hại đất nước nhà sản”, nên Việt cộng dù đã thua và gây thiệt hại tiền dân lên cả tỷ USD, cũng phải yêu cầu không tiết lộ vụ kiện ra ngoài. Nhưng theo như những hình ảnh sau 5 ngày xét xử, thấy bọn luật nô CS phải gục mặt rời phiên tòa, người dân trong nước lại vui như ngày trẩy hội! Cám ơn Toà án Quốc tế đã cho CSVN một cái tát như trời giáng, xử cho ông Trịnh Vĩnh Bình thắng kiện hoàn toàn, khiến uy tín cộng sản VN đã không còn cứu chữa. "Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng!"

Chính phủ VN sẽ đối phó như thế nào?

Bình thường, sau 30 ngày thì các chi tiết về vụ kiện mới được chính thức cho đăng tải trên truyền thông nên đến nay, những người quan tâm về vụ kiện vẫn chưa biết con số mà CSVN phải đền bù cho ông Bình chính xác là bao nhiêu. Nhưng theo tin hành lang rò rỉ ra ngoài, vì thua kiện, CSVN ít ra phải chi trả tất cả các khoản sau:

- 700 triệu USD phần ông Bình.

- 20 triệu USD tiền lệ phí Tòa án Trọng tài Quốc tế ICC

- 100 triệu USD tiền lệ phí cho luật sư đoàn King & Spalding LLP bảo vệ phía ông Trịnh Vĩnh Bình.

- Nhiều triệu USD cho luật sư đoàn gồm 40 luật sư Anh và Pháp bảo vệ phía CSVN.

Thôi rồi, công quỹ cạn kiệt, giết ai ra mà lấy tiền bây giờ đây đảng đĩ? Đồ tui đi dạy mấy chục năm chưa làm kinh tế một ngày nào, nhưng cũng xin hiến vài kế mọn giúp đảng qua cơn bỉ cực lần này. Các phương cách như sau:

1. Đánh chuột không để vỡ bình: Lôi đầu 500 tên đảng viên thuộc Trung Ương ĐCS Việt gian từ Trọng Lú trở xuống, và 500 quan chức cán bộ cao cấp Bộ, Tỉnh trở lên, mỗi tên góp 1 triệu USD, coi như đóng lệ phí cho đảng, gọi là mua lại uy tín “bán nước” của đảng.

2. Tái cơ cấu Lăng Ba Đình: Dễ hiểu là bán mẹ cái Lăng Ba Đình mà cứu đảng. Nếu các đảng viên ĐCS Việt gian kè cựa về tài sản hay đương nhiệm với nguyên chức… không chịu đóng góp thì đành phải rao bán ngay cái Lăng Ba Đình, ai trả cao nhất thì sở hữu lăng này và sau đó muốn cải tạo lại như thế nào tuỳ ý. Đây là dựa theo ý theo đề xuất của phiêu GS Ngô “Có quý‎ mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”.

3. Thu hút ngoại tệ và vàng của nhân dân: Đây là đề xuất mà hơn 80 triệu dân đen chắc chắn đều hưởng ứng hết lòng. Lợi dụng Lăng Ba Đình có kiến trúc như nhà vệ sinh hiện đại nhất thế giới, nhà nước ta nên cải tạo Lăng Ba Đình làm cầu tiêu công cộng nhiều ngăn. Ngăn ngoài cùng giá 100 USD cho một lần sử dụng, và giá cao lần, càng sát chỗ Hồ Bả Chó nằm thì giá tiền sẽ cao hơn. Phía trên đầu là ngăn VIP, mỗi lần tính 100.000 USD. Bảo đảm làm chừng vài năm là nhà nước sẽ thu đủ cả vốn lẫn lời, nhiều khi không đóng cửa mà còn gia hạn thêm thời hạn sử dụng cũng có.

Mong sẽ nhận thêm nhiều cao kiến của quý độc giả để giúp Đảng và Nhà nước bớt đau đáu lo việc trả nợ! Nói nhỏ, thấy CS ác ôn bị thua kiện và mang nợ tiền tỷ USD mà… mát cái bụng!

29/8/2017