Lại chuyện chống tham nhũng bằng mồm

Hạ Trắng (Danlambao) - “Quan chức có anh nào kê khai đó là nhà cửa tài sản của họ đâu, toàn kê là của người khác thôi”. Nghe đã lỗ tai chưa. Đấy là lời của ông Cục trưởng Cục Phòng chống tham nhũng (Thanh tra Chính Phủ) Phạm Trọng Đạt nói với báo chí hôm nay, 31/10/2016 đấy nhé.(*)

Cuộc bàn thảo về “Đề án kiểm soát thu nhập của người có chức vụ, quyền hạn” xem ra cũng tốn công sức của Cục thật.

Cái khó nhất là không biết nhằm vào nhóm đối tượng, thành phần đồng chí nào cho hợp lý để khỏi rơi vào tình thế quân ta đánh quân mình. Chính vì thế nên các đồng chí bự của đảng ta từ đồng chí Cục trưởng Phạm Trọng Đạt đến đồng chí Phó chủ nhiệm UB Kiểm tra TƯ Lê Thị Thủy đều phải lên báo để thể hiện tâm tư cũng như quyết tâm loại trừ tham nhũng. Khó, khó quá! Tham nhũng, chả hiểu sao càng trở nên trầm trọng và tỉ lệ thuận với quyết tâm chống tham nhũng của đảng ta.

Một loạt những khó khăn đã được đồng chí gái là Phó chủ nhiệm UB Kiểm tra TƯ liệt kê ra rồi. Tuy quyết tâm cao ngút đấy, nhưng một khi khó quá thì cũng đành… tặc lưỡi bỏ cuộc. Có điểu cứ phải thể hiện bằng miệng cho thằng dân biết rằng đảng ta là đảng trong sạch, là văn minh và tiến bộ. Đồng chí Cục trưởng Cục còn bạo miệng “đề nghị kê khai tài sản của cả những người thân trong gia đình những người có chức vụ quyền hạn” mới ghê. Đồng chí giải thích thêm lý do vì sao mình đề nghị như thế là “vì quan chức có anh nào kê khai đó là nhà cửa, tài sản của họ đâu, toàn kê là của người khác thôi”. Hic, đồng chí nói như thể mình vô can, mình không tham nhũng, mình không tẩu tán hay cho người thân đứng tên tài sản cướp được của dân ấy. Xin hỏi đồng chí Cục trưởng Cục, nếu không là một trùm tham nhũng, liệu đồng chí có ngồi lên chức cao chót vót như thế để phán như thánh tướng thế không?

Nhưng khi đồng chí than thở, vấn đề là “phải biết được nguồn gốc tài sản đấy từ đâu” thì tôi nể đồng chí về độ dày của da mặt thật. 

Thôi thì cứ nói toẹt cho nó nhanh: nguồn gốc tài sản đấy là do tham nhũng mà có, do cướp của dân mà có. 

Nói đâu không ra, ngồi vắt chân lên ghế Tưởng thú Ma-dzê- in Việt Nam mà mỗi tháng cũng chỉ được 17 triệu đồng lương Hồ tệ thì lấy đâu ra lắm tiền mà xa xỉ. Thủ tướng chỉ được 17 triệu tiền lương mỗi tháng thì đương nhiên cấp dưới phải ít hơn. Thế mà chỉ mới là lãnh đạo cấp xã, thôn thôi cũng đã rủng rỉnh tiền cho con đi du học nước ngoài và sống sung túc ngoài sức tưởng tượng của người dân. Xem các dinh thự của các “nguyên” lãnh đạo cộng sản như Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu, Trần Văn Truyền, hay nhà thờ tổ của Nguyễn Tấn Dũng thì rõ. Đấy là những thứ mà báo lề đảng vô tình để lộ khiến bàn dân thiên hạ nhìn thấy. Còn khối tài sản khổng lồ do người thân trong gia đình như vợ, con, anh em chú bác, bồ bịch đứng tên sở hữu thì nhiều vô kể.

Cho nên, mọi trò chống tham nhũng chỉ là thói lừa dân dối nước. Không chỉ tham nhũng mà còn bán đất, bán biển của tổ tiên để trục lợi. Tham nhũng là đặc tính của thể chế độc tài đảng trị. Chống tham nhũng cũng là chiêu trò sở trường mà cộng sản luôn sử dụng trong suốt thời gian cai trị của họ.

Chống tham nhũng có nghĩa là đảng tự khai tử cho mình. Vì thế, đừng ai mơ chuyện đảng cộng sản tự giết mình.

31.10.2016


Đất nước tôi sẽ ra sao, nếu?

Năm xích lô (Danlambao) - Hiện tượng bắt giam người trái phép với những gán ghép tội danh mà con người có lý trí chẳng thể hiểu. Án oan sai chẳng còn "xưa nay hiếm", khiếu kiện bất động sản dẫn đến đổ máu và án mạng,... là chuyện xảy ra gần như cơm bữa của nhà cầm quyền cộng sản (NCQCS) Việt Nam với cường độ ngày càng tăng, báo hiệu một xã hội đang bất ổn chính trị.

Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến thái độ cuồng loạn của NCQCS nhưng nhận định chung cho là loài thú giãy chết. Sự hoảng loạn sợ bị nhân dân lật đổ dẫn đến thái độ thù nghịch ngày một trắng trợn bạo hành của nhà cầm quyền. Tại sao họ lại sợ nhân dân lật đổ? Câu trả lời rất đơn giản vì NCQCS độc tài! Một XH dân chủ thì nhân dân có thể bất tín nhiệm bằng lá phiếu trong thời gian nhiệm kỳ tới khi mong đợi và hứa hẹn trước bầu cử của một tập thể nào đó nhưng không hoặc chưa thực hiện những gì tuyên bố sẽ bị loại trừ nhưng với chế độ độc tài nó sẽ rất khác vì không có sự lựa chọn. Độc tài không cho phép sự chọn lựa thì kết cục thê thảm cũng là thế tất yếu của bất kỳ chế độ gian ác nào đứng trên quyền lợi của đất nước và dân tộc. NCQCS tuyên truyền một chiều cho thế tất-phải-lãnh-đạo nên lo "thế lực thù địch" tự diễn biến và từ thế lực vô hình tự tạo đó sẽ cùng nhân dân lật đổ chế độ hiện hữu vì họ không cho nhân dân quyền chọn lựa.

Tôi sẽ đưa ra vài dẫn chứng một cách ngắn gọn nhất để nói về nguyên do cho sự hoảng loạn của NCQCS báo hiệu sự sụp đổ tất yếu. 

Kinh tế

Chính sách quái thai được ban hành từ những con người trong tư tưởng chỉ biết chém giết vì quyền lợi bản thân hoặc phe nhóm. Đối với họ chẳng có đồng chí, nhân dân gì ráo; quan trọng là đồng bọn và đồng tiền. Họ sẵn lòng làm tay sai và luôn bức hại nhân dân với suy tư ngắn ngủn nhưng thích nói như mộng du về tầm nhìn xa. Đầu của họ chỉ lợn cợn với tầm cao như "đi tắt đón đầu", "tay không bắt giặc", "AK hạ B52"... để vạch ra kế hoạch kinh tế cuốc dân (cuốc không phải quốc) nên loay hoay với kịch bản quái thai "kinh tế thị trường theo định hướng XHCN (xã hội chủ nghĩa)".

Kinh tế XHCN là kinh tế kế hoạch chỉ đạo (áp đặt, xin cho) với quốc doanh chủ đạo, tùy theo tầm nhìn nhưng tối thiểu là 5 năm. Kinh tế thị trường là kinh tế tự do (cung cầu) với hoạt động của tư nhân là chính, chẳng có quy hoạch năm nào. Lịch sử từng chứng minh chưa có một nền kinh tế XHCN nào phát triển tạo phúc lợi cho XH ngoài phục vụ cho đảng CS nắm quyền. Dẫn chứng cụ thể dễ so sánh nhất là Đông và Tây Đức (xưa) hoặc Bắc và Nam Hàn (hiện nay). Không hiểu NCQCS có phấn đấu đề ra chỉ tiêu (xin bạn đọc hiểu là tiêu đây là tiêu tùng, là tiêu diệt) đến sớm hay muộn. Kinh tế không thể trừu tượng hoặc đơn giản hóa là trộn đều rồi chia lấy trung bình như một bài toán tiểu học vì hai ẩn số của vế một không thể xác định bằng con số ((X+Y)/2=Z) sẽ không thể có giải đáp khi vế hai cũng là một ẩn số nên ông tên Trọng phải thú nhận là bất khả thi. Tôi có thể khẳng định, hai nền kinh tế với những căn bản đối nghịch của NCQCS trộn lại... thành nồi cám heo mà NCQCS tự xơi, đừng bắt XH nuốt.

Lý thuyết dụ dỗ XHCN là trong XH đó con người bình đẳng, làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu (!?). XHCN Việt Nam hiện nay có bình đẳng, có được tối thiểu diễn đạt suy nghĩ hay bị bắt giam khủng bố vì những nhu cầu tối thiểu và suy tư của con người? Lý luận thứ hai (quá độ) là phải kinh qua tư bản chủ nghĩa để trải qua chủ nghĩa xã hội (CNXH) để từ đó tiến lên XHCN (xin mở ngoặc ở đây vì một số người không hiểu sự khác biệt giữa XHCN và CNCH, sẽ giải trình nếu có thắc mắc) để đi đến CSCN (cộng sản chủ nghĩa). VN chúng ta có trải qua tư bản chủ nghĩa? Chưa. Thế giới này có nơi nào tiến tới lý thuyết lừa XHCN? Chưa. Vậy xây dựng trên nền tảng nào khi từ chủ thuyết đã thiếu thực tế khi lý luận là thực tế với biện chứng lịch sử mơ... Hồ? Tên ngu xuẩn hữu ích như Hugo Chávez nơi sứ Venezuela sau Đông Âu sụp đổ dựa vào bán tài nguyên (dầu khí) đã đưa đất nước thay vì thịnh vượng đến tan hoang là điều đau thương cho những con người hoang tưởng phục vụ con người hay lợi dụng chủ nghĩa để tạo dựng quyền lợi. Cá nhân hay tập đoàn đó hưởng lợi có đau cho nỗi cơ cực của nhân dân.

Ai dẫn chứng cho tôi và nhân loại nơi nào dưới sự toàn trị của chế độ CS làm cho đất nước con người đó thịnh vượng thay vì đói nghèo và đời sống nhân dân bị kềm tỏa áp bức? Chỉ có kẻ từng lợi dụng để sống phè phỡn trên xương máu của đồng loại mới tự hào, tuy biết lỗi thời nhưng vẫn bám víu và biện minh cho lẽ tất... chạy. VN hiện nay là chế độ ba rọi. Sở dĩ tôi nói điều này vì bản thân đảng viên CS chẳng tin những gì họ phát biểu nhưng phải bám vào nó để biện minh cho thế phải nắm quyền theo điều 4 Hiến pháp, từ đó mới sản sinh quái thai, xin miễn lập lại. Dẫn chứng là đảng viên tạo dựng cho thế "hạ cánh an toàn" khi mua sắm chuẩn bị cho giai đoạn hậu chế độ trên đất nước tư bản "giẫy nhưng chưa chịu chết". Họ không mâu thuẫn đâu.

Con người từ tay không nhà trống để đạt ước vọng sẽ rất khác với người thụ hưởng từ tiền nhân. Một bên phải phấn đấu dẫu phải hy sinh để đạt và bên chẳng hiểu tại sao mình giàu có. Chẳng có gì sai, vấn đề là quyền lợi đó không làm thay đổi cấu trúc hoặc đảo lộn XH một cách phi pháp. Bên nào có ý chí hơn? Câu hỏi đã tự trả lời nhưng tôi lại hỏi nữa là vị trí đã thay đổi như hiện nay thì NCQCS có nghĩ gì như thời chưa cướp chính quyền? Từ thời không có gì để mất đến thời có nhiều quá sợ mất sẽ làm thay đổi tư tưởng, cũng là kinh tế. Tôi hỏi để rồi tự trả lời vì một đất nước biết tôn trọng nhân dân thì không là CS.

Cá nhân đảng viên không hẳn là thiếu người không có trình độ kiến thức, vấn đề là guồng máy không chấp nhận những tư tưởng bình thường vì chế độ CS là bất bình thường. Tại sao NCQCS phải duy trì những công ty quốc doanh từ lỗ đến phá hoại nền kinh tế? Những công ty quốc doanh được ưu đãi và chủ yếu là khai thác tài nguyên đất nước để bán tháo bán đổ nhưng vẫn lỗ dài hạn thì chẳng khác đem tài sản tiền nhân để lại trong nhà đem bán nhưng... lỗ? Để dẫn chứng thì như than đá bán rẻ nhập mắc, đường muối nhập mắc xuất rẻ, thép nhập rẻ nhưng phải làm nhà máy với kỹ thuật lạc hậu tàn phá môi trường,... Vấn đề nằm ở đâu? (Tôi xin lập lại theo cách suy nghĩ của tôi là sẽ không dẫn chứng qua hệ thống của đảng CS vì đảng CS nói và làm, tôi không bao giờ tin nên tôi chỉ nói với lương tâm và dẫn chứng khi đối chất).

Bản thân đảng viên của NCQCS lãnh đồng lương chết đói nhưng nhà cao cửa rộng, di chuyển bằng phương tiện sang, con cháu du học tự túc ở những nước tư bản đứng đầu thế giới,... từ đâu ra?

Tôi đưa ra một thí dụ đơn giản nhất để bạn đọc thấy vấn đề ra sao. Tôi là nhà sản xuất ở xã hội tư bản (XHTB) nhưng vì quyền lợi kinh tế cá nhân hoặc tập đoàn, thấy rằng chuyển sản xuất về XH lạc hậu với chi phí lao động thấp trên bàn cân yếu tố thời gian cùng chi phí vận chuyển,... là yếu tố tương đối làm tôi suy nghĩ. Đương nhiên là tôi phải tính bài toán kinh tế, nếu bất lợi thì tôi vẫn giữ nguyên tình trạng hiện nay. Nơi lôi kéo phải cho tôi quyền lợi nào đó tốt hơn thì tôi mới khả dĩ thay đổi kế hoạch. Tôi phải tính toán về một số vấn đề như an toàn vốn, thu hồi vốn, thuế kinh doanh và thu nhập,... Một vấn đề trọng tâm là chi phí cho môi trường với những ngành nhạy cảm. Thông thường trong XHTB đã tương đối có hệ thống xử lý nước thải chung cho XH và doanh nghiệp (một số ngành phải xử lý cục bộ trước khi vào hệ thống chung) nhưng chi phí khá cao trong lợi nhuận cho phép. NCQCS cũng nêu vấn đề môi trường nhưng đi vào thực tế thì họ cho tôi tự lập ra hệ thống xử lý nước thải với hệ thống chung chi cho phép thì chi phí nào cao hơn khi trên lý thuyết mỗi nhà đầu tư tự lập ra hệ thống xử lý chất thải thay vì tập trung với quy trình lạc hậu mà thế giới đào thải thì nói cho vui và tôi làm gì nếu không bị dư luận lên án? Ngắn gọn và dễ hiểu là tôi chỉ làm cho có như FORMOSA. Họ được sự cho phép không văn bản để chia lợi nhuận nhưng đã ngoài sự suy nghĩ và tính toán của NCQCS và cũng tùy thời gian bộ sâu lãnh đạo.

Từ đó chúng ta sẽ không ngạc nhiên và đau đớn với những gì đang diễn ra trên đất nước hôm nay khi một điển hình như Formosa vẫn tồn tại và tàn phá quê hương trong khi NCQCS lại bắt giam người nêu thảm trạng khi "được" chính họ công nhận.

Chính trị

Tôi vẫn nhớ lời một "người bạn" hùng hổ tuyên bố với tôi "anh có thể giết người, buôn ma túy, nói chung là làm gì cũng được trên đất nước này nhưng đừng đụng đến chính trị!". Tôi không muốn lạm bàn vì bạn đọc thừa hiểu chính trị là gì và tuyên bố trên mang ý nghĩa nào trong bối cảnh hiện nay.

Khi tôi lập kế hoạch kinh tế gia đình, tôi rửa chén dĩa, tôi lao vào công việc cho tài chánh cá nhân, tôi ưu tư con tôi sẽ nên theo định hướng nào, tôi có kế hoạch ABC,... thì bản thân tôi đã làm chính trị nhưng tại sao trong chế độ hiện nay không cho phép người dân "làm chính trị" là thắc mắc không những của riêng tôi mà của hàng triệu nhịp tim thao thức muốn tiếp bước truyền thống hào hùng và lời kêu gọi của tiền nhân vì chẳng lẽ chính trị chỉ là đặc ân ban cho một cá nhân hay tập thể nào đó và chúng ta chỉ được phép suy nghĩ trong phạm vi là ca ngợi NCQCS như thói quen của họ là được thế giới xoa đầu khen nhưng sẽ tức giận khi có góp ý phê bình. Với suy nghĩ tối ngu như thế thì XH mới cho kẻ hèn nịnh có cơ hội thăng tiến để tiếng than khóc của dân lành tức tưởi uất hận đêm ngày.

Ai cũng có quyền ưu tư và biểu lộ (được Hiến Pháp quy định), dưới góc độ tương đối khi quyền công dân không tác hại đến tập thể thì kẻ cầm quyền cấm đoán những ưu tư chính đáng mà luật cho đến hiến pháp không cấm thì tự bản thân đã sỉ nhục và hạ thấp tư cách của họ. Hiến pháp đặt ra chỉ là trò hề để tự kẻ đặt ra nó khinh thường nó? NCQCS muốn người dân bạo động chống lại chế độ thay vì biểu lộ ôn hòa? Có bao giờ họ hồi tưởng quá khứ để cảm ơn chế độ cũ đã cho họ có cơ hội để nắm quyền hôm nay? Có lẽ vì thế nên họ không cho phép ai được lên tiếng khi hồi tưởng tuy khác chính kiến, biết đâu lịch sử xoay tròn?

Bạn nghĩ sao khi một cá nhân hay tập thể nào đó bị quy kết, tạm giam vô thời hạn chỉ vì biểu lộ suy tư chính đáng của họ? Tôi nhấn mạnh là luật không cấm, tôi không phải là Luật sư nhưng sẽ tranh biện dựa vào luật hiện hành. Suy nghĩ của những con người hoặc tập thể nào đó có thể là không đúng theo cách suy diễn của nhà chức trách nhưng cách hành xử của NCQCS dứt khoát là sai trên luật pháp quốc tế. Dẫn chứng mới nhất, tại sao chế độ bắt giam Nguyễn Ngọc Như Quỳnh chỉ vì cô đấu tranh cho môi trường sống của nhân dân VN bị hủy hoại (có biên bản của NCQCS). Cô hoàn toàn không chống đối hay tuyên tuyền cho thế lực phản động nào đó theo óc tưởng tượng khá phong phú của nhà cầm quyền, cô không gây rối thứ gọi là trật tự công cộng. Tại sao từ ngày bắt giam cô vẫn không cho người thân thăm hỏi và cho cô lý giải, tối thiểu là có luật sư biện hộ. Tự bản thân NXQCS đã vi phạm những gì họ công bố.

Có gì sai không, khi công dân nhận định là việc làm của cơ quan hữu trách vi phạm luật để buộc lòng phải lên tiếng? Luật pháp chẳng lẽ chỉ được đặt ra và áp dụng cho công dân, kẻ thực thi và bảo vệ luật lại đứng ngoài vòng? Nhân dân lên tiếng và chỉ ra sai phạm của nhà cầm quyền thì bị bắt bớ tù đày, nhà cầm quyền tự cho phép "tút" (không phải lỗi thằng đánh máy là "rút" kinh nghiệm)? Chẳng lạ khi XH ngày càng suy đồi, bạo lực phát triển vì NCQCS đã không tuân thủ pháp luật thì công dân phải tự thi hành "luật" vì không tin vào chế độ.

Tôi không biện hộ cho cô Như Quỳnh vì cô chỉ là nạn nhân không phải là thứ nhất và chẳng là người cuối như rất rất rất nhiều người khác trong chế độ hèn với giặc ác với dân của NCQCS vì ngày mai có thể là tôi hoặc bạn sẽ bị chế độ này bắt giam với những lý do chỉ có thể cười đau cho sự phi lý. Trở lại trường hợp cô Như Quỳnh, nhân dân nghĩ sao khi người tố cáo bị giam cầm khi thủ phạm được nhà nước xác định vẫn nhởn nhơ tung hoành? Tôi không hiểu là nên cười hay khóc vì dẫu sao NCQCS này vẫn mang hình hài của con người VN nhưng họ đi ngược lại nguyện vọng của dân tộc để phục vụ cho quyền lợi bất chính cho thế lực nào đó. Chẳng lẽ tôi phải cúi đầu khóc hận khi vẫn còn đó những ý chí đấu tranh không cho bản thân mà là ý chí của con cháu bảo vệ đất nước hơn bốn ngàn năm đất nước.

Kết

Tôi bỗng nhớ về đoạn phim một bầy trâu bị sư tử tấn công. Con trâu bị sư tử vật ngã dưới ánh mắt vô cảm, vô hồn và đau thương có thể là trước sau cũng chết? Trong bày đoàn đó bỗng dưng có những con trâu vùng lên đối chọi với thế lực uy hiếp nó, thay đổi suy tư về sư tử toàn trị và cuối cùng là bầy sư tử đó phải chạy vì đàn trâu dẫu yếu so với sư tử nhưng đánh đuổi loài hung tàn để duy trì giống nòi.

Chúng ta hơn hẳn đoàn trâu như nói trên nhưng học được gì? Với tinh thần yêu quê hương đất nước, với ý chí độc lập tự chủ, với nguyện vọng sống xứng đáng là con người, có gì để chúng ta ưu tư không đi đến hành động? Với cơ thể ung thư mãn tính chỉ còn thời gian chôn cất như NCQCS thì bạn nên liệu trị ra sao?

Không riêng Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Ngọc Già (Đình Ngọc) mà cả triệu trái tim chúng ta đang bị áp chế của chế độ. NCQCS hành xử vô pháp phi nhân với một ai đó yêu quê hương đất nước nhưng vẫn thờ ơ và sau đó là chính bản thân chúng ta. Tôi đã từng nói bạn phải phân biệt giữa bất bạo động và hành động. Bạn hãy cho tôi câu trả lời!

Kính yêu

31.10.2016

Khát vọng tự do, dân chủ, nhân quyền qua lá cờ vàng ba sọc đỏ

Lê Dủ Chân (Danlambao) - Trong thời gian gần đây, càng ngày có càng nhiều bạn trẻ ở trong nước công khai biểu lộ tâm tư, tình cảm quý trọng của mình đối với lá cờ vàng ba sọc đỏ, cờ của Quốc Gia Việt Nam từ năm 1948 đến năm 1955 và của Việt Nam Cộng hòa từ năm 1955 đến năm 1975.

Những bạn trẻ này là những người sinh sau đẻ muộn, họ là những người sinh ra và lớn lên tại miền Bắc Việt Nam, trưởng thành dưới sự tuyên truyền giáo dục của đảng cộng sản và nhà nước CHXHCNVN, họ không chứng kiến cuộc chiến tranh chống Pháp, không can dự vào 20 năm nội chiến Bắc Nam, khi họ trưởng thành thì các chính thể dưới lá cờ này đã không còn tồn tại.

Một câu hỏi cấp thiết đặt ra cho những người lãnh đạo quốc gia hôm nay và trong tương lai là: Tại sao tuổi trẻ Việt Nam hôm nay lại quý trọng và tôn vinh lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ biểu tượng cho chính thể mà trước đây và ngay cả hôm nay vẫn còn bị đảng cộng sản và nhà nước của nó xem là kẻ thù đối với chế độ hiện hành?

Cá nhân tôi thật vô cùng cảm động và kính phục khi tình cờ xem được hai video clips của các em Nguyễn Viết Dũng và các bạn, Hồng Thái Hoàng và các bạn trình bày những ưu tư và khác vọng của mình qua việc tôn vinh lá cờ vàng ba sọc đỏ. Cảm động và kính phục không phải vì các em đó "đứng về phe mình" mà vì tấm lòng của các em đó đối với tương lai của đất nước, của dân tộc, vì nhận thức cũng như sự dấn thân của các em đó trong trong hoàn cảnh, đều kiện hiện nay của xã hội các em đang sống.

Những người cộng sản Việt Nam, điển hình là đảng cộng sản và nhà nước của nó đã hoàn toàn sai lầm khi quy chụp các bạn trẻ ở trong nước và người Việt ở nước ngoài tôn vinh lá cờ vàng ba sọc đỏ là có mục đích dựng lại chính quyền củ của VNCH đã giải thể cách đây hơn 40 năm!

Họ không biết hoặc cố tình không biết rằng lá cờ vàng ba sọc đỏ không là biểu tượng cho chính quyền của vua Bảo Đại - Thủ Tướng Trần Trọng Kim, của Tổng Thống Ngô Đình Diệm hay của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu mà lá cờ này biểu tượng cho một THỂ CHẾ do 17 triệu dân miền Nam Việt Nam đã lựa chọn qua trưng cầu dân ý, đó là thể chế của TỰ DO - DÂN CHỦ - NHÂN QUYỀN mang tên là Quốc Gia Việt Nam và Việt Nam Cộng Hoà... Chính quyền do người dân lập ra dù do bất cứ ai lãnh đạo cũng chỉ là công cụ phục vụ dưới lá cờ biểu tượng cho thể chế mà họ đã lựa chọn.

Lá cờ vàng ba sọc đỏ của miền Nam Việt Nam và lá cờ đỏ sao vàng của miền Bắc Việt Nam có một điểm chung là biểu tượng cho thể chế, cho chế độ. Ngoài điểm chung đó hai lá cờ này có những điểm khác biệt nếu không muốn nói là đối nghịch nhau, đơn cử như sau:

- Lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ do dân chọn lựa thông qua một một chính phủ do dân bầu ra hay ít nhất cũng phải qua một cuộc trưng cầu dân ý của toàn dân. 
Lá cờ đỏ sao vàng là lá cờ do đảng cộng sản tự lựa chọn không thông qua ý kiến của nhân dân.

- Lá cờ vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho một thể chế dân chủ lấy tự do, nhân quyền, bản sắc dân tộc làm nền tảng để lãnh đạo, quản lý đất nước, đặt quyền lợi của tổ quốc, của dân tộc trên hết và trước hết. 
Lá cờ đỏ sao vàng biểu tượng cho một thể chế độc tài, độc đảng lấy tư tưởng ngoại lai Mác - Lenin làm nền tảng trị nước và đặt quyền lợi của đảng của giai cấp lên trên quyền lợi của tổ quốc và dân tộc.

- Lá cờ vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho một thể chế đa nguyên chính trị, tự do tư tưởng. Dưới thể chế này mọi tầng lớp công dân không phân biệt chính kiến, tư tưởng, tín ngưỡng nếu có tài năng và đức độ đều có cơ hội tham gia vào chính quyền để lãnh đạo đất nước và quản lý xã hội. 
Lá cờ đỏ sao vàng biểu tượng cho một chế độ độc tôn chính trị và độc quyền tư tưởng. Dưới chế độ này chỉ có những người tin theo tư tưởng Mác-Lenin, đảng viên đảng cộng sản mới được tham gia vào công việc lãnh đạo đất nước và quản lý xã hội.

- Lá cờ vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho một thể chế trong đó nhân dân nắm quyền lực lựa chọn, thành lập hoặc thay đổi nhà cầm quyền theo ý nguyện của mình.
Lá cờ đỏ sao vàng biểu tượng cho một chế độ trong đó đảng cộng sản nắm toàn quyền thành lập hoặc thay đổi nhà nước theo nhu cầu của đảng không cần phải qua ý kiến người dân.

Nói như vậy để khẳng định và xác minh với đảng cộng sản và nhà nước của nó rằng: Người Việt Nam trong nước và ngoài nước, dù ở bất cứ lứa tuổi nào, thuộc bất cứ thành phần nào trong xã hội tôn vinh lá cờ vàng ba sọc đỏ là họ muốn nói lên khát vọng tự do, dân chủ, nhân quyền của cá nhân họ đối với tổ quốc và dân tộc Việt Nam.

Thay vì kết tội và có thái độ thù địch với những người Việt Nam vinh danh cờ vàng ba sọc đỏ như các bạn trẻ trong nước và người Việt ở nước ngoài, đảng cng sản Việt Nam phải cúi đầu thú nhận tội lỗi của mình là đã tước đi khát vọng tự do, dân chủ, nhân quyền của họ nói riêng và của 90 triệu người dân Việt Nam nói chung trong suốt 70 độc quyền cai trị đất nước.

Đàn áp những người Việt Nam tôn vinh lá cờ vàng ba sọc đỏ là đàn áp khát vọng tự do, dân chủ và nhân quyền, là chống lại văn minh, tiến bộ và lương tâm của nhân loại.

Đàn áp những người Việt Nam tôn vinh cờ vàng ba sọc đỏ là con đường đưa đảng cộng sản Việt Nam đến chỗ diệt vong.

30/10/2016

Đất nước tôi

Năm XL (Danlambao) - Tôi sinh ra trên một đất nước nằm bên bờ Thái Bình Dương. Một đất nước từng tự hào anh hùng bất khuất chống giặc phương Bắc hơn ngàn năm để tồn tại nhưng đó là quá khứ, tương lai chưa biết sẽ ra sao? Lớn lên trong một chế độ dối trá lừa lọc và bị nhồi nhét những tư tưởng hận thù vô cớ nhưng rất may là nhờ giáo dục gia đình nên tôi có được nhận thức về giá trị đích thực truyền thống Dân tộc bao đời truyền lại.

Nói về tội ác cộng sản (cs) với nhân loại thì có lẽ là những thiếu nhi mới không biết. Riêng trên đất nước tôi sinh ra thì sao?

Nếu phải kể những gì csVN đem đến cho đất nước thân thiện này thì tôi phải mượn ý của Nguyễn Trãi trong Bình Ngô Đại Cáo:

Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi
Lòng người đều căm giận
Trời đất chẳng dung tha

để nói về đảng csVN đã và đang tàn phá trên đất nước thân yêu của chúng ta.

Tôi than vãn và tự trách "tổ tiên chúng ta anh hùng mà chúng ta hèn yếu vậy sao?". Nếu nói về tỷ lệ thì chúng ta hơn 80 triệu người để cho 3 triệu (tính theo số tròn là 90 triệu thì 87/3 = 29, tức là một tên cs nắm đầu 29 người Dân) tên gian ác ngồi trên đầu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời chúng như đàn cừu ngơ ngác, an phận thủ thường? Đâu rồi con cháu Bà Triệu, Bà Trưng, đâu rồi những trai tráng của Lý Thường Kiệt, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Quang Trung? Chúng ta tự hào con Lạc cháu Hồng, giòng giống tiên rồng. Chúng ta vỗ ngực về tổ tiên nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi làm sao để xứng danh với tiên tổ? Chúng ta tự hào rừng vàng biển bạc, tài nguyên dồi dào. Rừng thì chúng đang tàn phá hoặc dâng cho phương Bắc, biển thì đang bị "bạn Vàng" lấn lướt chiếm đoạt, tài nguyên thì chúng bán tháo bán đổ. Như vậy thử hỏi ngay thế hệ chúng ta còn tự hào được không, chưa nói đến thế hệ con cháu chúng ta. Tôi thầm mang nỗi nhục cho bản thân tôi và tự hỏi có đáng tự hào chăng? Tôi bỗng mơ về Phù Đổng Thiên Vương hay Trần Quốc Toản, tuy thiếu niên nhi đồng vẫn hiên ngang đứng trong đất trời. Tôi mơ được trở về thời Lê Lợi gian khổ kháng chiến, tôi mơ làm lính đánh đuổi phương Bắc cùng Quang Trung. Ôi sao hào hùng quá, cuộc đời tôi chẳng lẽ phải mơ mộng mãi cho đến lúc con cháu tôi hỏi những câu mà tôi sẽ lúng túng trả lời.

Làm con người đã khó, làm con người có lý trí và hành xử đúng càng khó hơn trong chế độ hiện tại. Chúng ta hãy thử làm bài toán đơn giản nhất, người ta thường nói 20 năm là một thế hệ thì tính từ 1945 đến nay là hơn ba thế hệ và tính từ 1975 là hai thế hệ. Họ và trong đó có tôi hàng ngày chỉ thấy côn an (giữ kỷ cương của pháp luật – hành pháp) trấn lột hà hiếp Dân thì thử hỏi chúng tôi sẽ coi luật pháp là thứ gì? Dân chúng tôi có thành ngữ "những gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng nhiều tiền". Nếu bạn sống xa đất nước sẽ ngạc nhiên với thành ngữ trên nhưng đó là nói trên phương diện tư bản đỏ thôi bạn ạ vì chúng tôi làm ngày chưa đủ tranh thủ làm đêm làm thêm giờ nghỉ vẫn chưa đủ sống nói chi mua những quyền hành bán nước hại dân đó. Họ là cs có tiền nên đầu tư (mua chức) và sau khi thu hồi vốn sẽ phải thu hoạch chớ hơi đâu phục vụ đám làm chủ hữu danh vô thực như người Dân chúng tôi. Người mua được chức sẽ quy hoạch (bán chức) tên nào chức vụ gì giá bao nhiêu để thu tiền. Có bạn sẽ trách là tại sao chúng tôi biết hết mà ngu dại để cho chúng nắm đầu cưỡi cổ? Bạn hỏi tôi thì tôi cũng chẳng biết hỏi ai, chỉ biết tự trách mình.

Cố Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu từng có danh ngôn bất hủ "Đừng nghe những gì cs nói mà hãy nhìn kỹ những gì cs làm". Đúng 1000 phần trăm, theo tôi thì thêm "cs nói không là có, nói có là không". Bạn tin vào chúng thì không còn lúa giống để bán. Đọc tin hàng ngày trên báo lề đảng nói về biển đảo có vẻ yêu đất nước lắm nhưng đó là kịch bản thôi nhé, Dân mà lên tiếng về chủ quyền đất nước là sẽ được đảng "ưu ái" mời vô nhà mát tha hồ bóc lịch cho đến ít nhất là năm 2020 qua thỏa thuận Thành Đô như một ông đỉnh cao trí tuệ lo lắng về người Dân Việt Nam không "hảo hảo" với phương Bắc. Tôi lại nhớ lời của Trần Bình Trọng:

Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc

Tôi viết bài này theo phong trào "Cộng sản và tôi" của DLB nhưng không dự thi vì đây là trách nhiệm của mỗi chúng ta. Tôi là con người thích hành động, không phải chống mà là diệt cs. Tôi muốn diệt (chống là còn thụ động) cs vì chúng tàn phá đất nước và giết hại Dân lành. Có thể là nhìn dưới một góc độ nào đó có người sẽ cho tôi là manh động, cực đoan nhưng xét cho cùng chúng ta có thể sống chung với quỷ?

31.10.2016

Bảng giá trị tư tưởng thời hiện đại

Le Nguyen (Danlambao) - Tư tưởng có trước hành động, tư tưởng chỉ đạo hành động và tư tưởng góp phần không nhỏ vào tiến trình phát triển xã hội loài người. Trong chiều dài lịch sử nhân loại, có tư tưởng mang giá trị muôn đời muôn thuở, có tư tưởng chỉ đáp ứng được một giai đoạn lịch sử nào đó cho nhu cầu phát triển xã hội loài người và giá trị tư tưởng hữu dụng ngày hôm nay, chính là ưu tư trăn trở lẫn kinh nghiệm xương máu trùng trùng, điệp điệp của lớp người ngày hôm trước.

Thời gian lặng lẽ trôi, thế hệ cũ mất đi thế hệ mới tiếp nối và loài người cứ lầm lũi hướng về ánh sáng tư tưởng tiến bộ văn minh và lặng lẽ tiến bước cách lạnh lùng về tương lai phía trước. Mỗi lần khủng hoảng xã hội lại có nhiều tư tưởng mới ra đời như tư tưởng “Từ Bi Hỉ Xả... Bốn biển Là Anh Em... Công Bằng Bác Ái... Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền”... lần lượt dẫn đưa xã hội loài người phát triển hướng đến tương lai tươi sáng, văn minh. 

Hôm nay thời chúng ta đang sống là thời đại dân chủ vẫn không ngoại lệ, để điều hướng xã hội loài người phát triển về hướng văn minh nhân bản phải có tư tưởng, giá trị tư tưởng điều hướng xã hội như đã xảy ra và từng xảy ra trong lịch sử phát triển xã hội loài người.

Vậy tư tưởng nào đáp ứng được cho nhu cầu điều hướng Xã hội loài người phát triển của thời hiện đại - thời đại dân chủ?

- Thời chúng ta là thời đại dân chủ, dù chưa hoàn chỉnh nhưng đời sống dần dần hoàn thiện theo chiều hướng ngày càng tốt đẹp hơn cho xã hội loài người. Đời sống hôm nay tốt đẹp hơn hôm qua là nhờ vào bốn hệ thống tư tưởng chủ đạo của mô hình tổ chức cai tri trong thể chế chính trị dân chủ và bốn hệ thống đó là: Chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình

1) Chính trị dân chủ: là hệ thống tổ chức cai trị do dân làm chủ, tổ chức điều hành quản trị quốc gia. Cơ cấu hệ thống tổ chức này, tạo mọi điều kiện thuận lợi cho người dân được quyền tham gia gián tiếp hoặc trực tiếp vào công tác tổ chức cai trị cộng đồng, quốc gia theo đúng luật pháp, hiến pháp. Cũng nên nói thêm hiến pháp là bản giao kèo, bản hợp đồng, là văn bản thỏa thuận của giai cấp thống trị với tầng lớp bị trị tức là sự đồng thuận của chính phủ với người dân trong tổ chức cai trị quốc gia. 

Nói cách khác chính trị dân chủ là mô hình tổ chức cai trị mà trong đó người dân thật sự phát huy được quyền làm chủ đất nước, làm chủ đời sống của chính mình, phát huy được nền tảng dân chủ là tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân. Chẳng hạn như mọi công dân thành niên không thần kinh, không phạm pháp... đều được quyền ứng cử, được quyền bầu chọn đại diện mình vào bộ máy cai trị của nhà nước và được cả quyền truất phế lãnh đạo sai phạm, đi ngược ý chí nguyện vọng lẫn quyền lợi ích hợp pháp của người dân.

2) Kinh tế thị trường: kinh tế tự do hay thị trường tự do là mô hình tổ chức kinh tế hoàn toàn tự do, mọi thành phần xã hội tham gia hoạt động kinh doanh, sản xuất đều có cơ hội và bình đẳng như nhau, và được luật pháp bảo vệ. Với kinh tế thị trường, nhà nước chỉ giữ vai trò trọng tài, giám sát, điều phối hệ thống kinh tế sao cho mọi thành phần tham gia kinh tế phải minh bạch trong giao dịch thương mãi, công bằng trong cạnh tranh cách hữu hiệu nhất có thể được. 

Nói cách khác, kinh tế thi trường là cách làm ăn buôn bán tự do cho mọi thành phần xã hội, với môi trường cạnh tranh lành mạnh, cơ hội bình đẳng cho mọi đơn vị tham gia và giá cả tăng giảm theo qui luật cung cầu của thị trường chi phối. Thị trường không bị nhà nước can thiệp giá cả và nếu có can thiệp thì chỉ thuần “kỹ thuật chuyên nghiệp” cho nhu cầu lãnh đạo kinh tế quốc gia.

3) Xã hội pháp trị: là mô hình tổ chức cai trị xã hội, trong đó luật pháp giữ quyền lực tối cao, không ai là ngoại lệ, không ai được quyền đứng trên và đứng ngoài luật pháp. Mọi người dù ai, bất cứ địa vị nào của cộng đồng, của quốc gia, dù quan chức hay dân thường, dù lãnh đạo tối cao trong chính phủ hoặc dân đen ngoài xã hội đều bình đẳng trước pháp luật, đều bị luật pháp chi phối. Luật pháp được sử dụng trong hệ thống xã hội pháp trị phải, cũng như đã được đồng thuận của giai cấp thống trị và tầng lớp bị trị, tức là đã được sự thỏa thuận, đồng thuận giữa người dân với chính quyền.

Cần nên nói thêm, pháp trị mà chúng ta đang nói đến, đang bàn tới là xã hội pháp trị của thời đại dân chủ, thời đại người dân làm chủ đất nước chứ không phải pháp trị đã từng xảy ra trong quá khứ, trong thời đại quân chủ, thời vua làm chủ đất nước. Sự khác biệt của pháp trị thời dân chủ với pháp trị thời quân chủ là hệ thống luật pháp sử dụng trong mô hình tổ chức xã hội pháp trị. 

Luật pháp áp dụng cho pháp trị thời quân chủ xưa là do ý chí của vua, của giai cấp thống trị. Luật pháp áp dụng cho pháp trị thời dân chủ ngày nay là do ý chí của toàn dân, có sự đồng thuận của giai cấp thống trị với tầng lớp bị trị. Chính nền pháp trị này hình thành chuỗi giá trị tư tưởng của thời đại dân chủ gồm chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình.

4) Cam kết hòa bình: là ý tưởng văn minh tiến bộ của nhân loại thời hiện đại nhằm giảm bớt bạo lực trong xung đột, mâu thuẫn gây thiệt hại cho cả đôi bên tham gia tranh chấp. Ý tưởng cam kết hòa bình được thể hiện qua thương lượng, đối thoại trong mọi cuộc tranh chấp, từ cá nhân, gia đình, đảng phái, quốc gia cho đến quốc tế. Những cam kết này ghi rõ chi tiết những điều giao ước của hai người, hai nhóm, hai phía bằng văn bản để phía thứ ba trung lập có cơ sở làm trọng tài xét xử khi xung đột, tranh chấp xảy ra.

Cam kết hòa bình cấp cá nhân thường thấy là các hợp đồng trao đổi, mua bán được sử dụng như bằng chứng, vật chứng tranh tụng tại tòa như hợp đồng bảo hiểm xe cộ, tài sản bị mất cắp, rủi ro trong kinh doanh nhằm làm cho mọi cá nhân, tổ chức kinh doanh an tâm khi tai nạn bất ngờ ập đến nhằm giảm thiểu vấn nạn phát sinh cự cãi, gây ra đâm chém chết người hoặc kinh doanh thua lỗ gây tuyệt vọng cho người “thua cuộc” dẫn đến tự hủy mình. 

Bởi mọi tai nạn hư hao, thất thoát, thua lỗ mất trắng không khả năng chi trả đã được hợp đồng cam kết hòa bình, hợp đồng bảo hiểm, bảo đảm bồi thường thỏa đáng, giúp mọi người sống chung trong cộng đồng, xã hội an tâm sống và làm việc, không bị hụt hẫng khi tai nạn bất ngờ phủ chụp xuống cho mỗi người và mọi người không chừa ai.

Cam kết hòa bình cấp quốc gia được thể hiện qua các cuộc đàm phán song phương trên cơ sở luật pháp quốc tế, có cơ chế quốc tế giám sát như tranh chấp lãnh thổ, mâu thuẫn quyền lợi, xung đột lợi ích quốc gia bằng con đường hòa bình thay vì sử dụng vũ lực gây chiến tranh như thời kỳ cổ, trung và cận đại. Hay đối thoại, đàm phán đa phương trong các hội nghị thượng đỉnh cấp khu vực hoặc toàn thế giới nhằm tìm kiếm giải pháp chung cho nhân loại như vấn đề ô nhiểm môi trường, hiệu ứng khí thải nhà kiếng, vũ khí sát thương hàng loạt, vũ khí hóa học, vũ khí hạt nhân... cùng tất cả vấn nạn chung của thế giới, của cộng đồng nhân loại đều được khuyến khích đặt trên bàn đàm phán, thương thuyết theo cách hòa bình. 

Vì thế, ý tưởng cam kết hòa bình được xem như một trong hệ thống giá trị tư tưởng của thời đại nằm trong chuỗi giá trị, chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình.

Tóm lại qua quan sát, tiếp cận, ghi nhận những thành quả rực rỡ của thể chế chính trị dân chủ mang đến cho người dân các nước đã, đang sống trong. Chính thể này tạo ra cho nhân loại bảng giá trị thời đại bao gồm chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình. Bản giá trị kết nối bện chặt, hỗ trợ tiếp ứng cho nhau cách hữu hiệu đáng kinh ngạc trong nhiệm vụ, vai trò dẫn dắt xã hội loài người phát triển - so với các mô hình tổ chức cai trị quân chủ lỗi thời đã được loài người áp dụng, hàng nghìn năm trước đó và mô hình tổ chức kém hiệu quả của độc tài quân phiệt, độc tài cộng sản của thời hiện đại. Thế cho nên hệ thống tư tưởng mới, bảng giá trị thời đại gồm chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình, xứng đáng là hệ tư tưởng chỉ đạo, là tư tưởng nền tảng phát triển cho các quốc gia, các xã hội loài người phát triển của thời hiện đại, thời đại dân chủ .

Từ giá trị thời đại của thời đại dân chủ, một lần nữa chỉ ra cho nhân loại thấy được anh em song sinh của dân chủ tư sản là dân chủ cộng sản, thật ra bản chất dân chủ cộng sản là dân chủ giả hiệu, là độc tài đảng trị - một mô hình tổ chức cai trị phản động, đi ngược lại trào lưu tiến hóa của xã hội loài người. 

Độc tài cộng sản chính nó, là mô hình tổ chức cai trị của độc tài quân chủ trá hình mang danh dân chủ. Trong thể chế dân chủ giả hiệu cộng sản này vẫn còn hủ tục “thế tập” cha truyền con nối, vẫn còn chung chia quyền lực lẫn quyền lợi cho hoàng thân quốc thích, cho giai cấp quý tộc “cộng sản” và các “vua cộng sản” này, vẫn còn cướp quyền làm chủ đất nước, y nguyên như đêm trước cách mạng dân tộc, dân chủ nhân dân của thế kỷ trước. 

Mô hình tổ chức cai trị của dân chủ cộng sản là mô hình tổ chức cai trị phản động đúng thật với ý nghĩa mà nó mang, tổ chức cai trị này đã hỏng, đã gây ra núi xương sông máu, xương trắng máu đào nhiều đau khổ cho nhân loại cần phải được thay thế bằng tư tưởng mới của chính trị dân chủ, kinh tế thị trường, xã hội pháp trị và cam kết hòa bình - bảng giá trị mới của thời đại dân chủ.

30.10.2016

Cùng liên minh, cùng hợp tác để xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị

Trần Quang Thành (Danlambao) - Nhà báo Nguyễn Vũ Bình trao đổi với nhà báo Trần Quang Thành

Sau đại hội 12 diễn ra vào đầu năm 2016, gần 10 tháng qua, nội tình đảng cộng sản Việt Nam đang diễn ra rất phức tạp. Tuy đã nắm được quyền lực, nhưng đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng vẫn chưa chặn đứng được các cuộc đấu đá diễn ra giữa các phe nhóm quyền lực, lợi ích. Kinh tế vẫn trên đà suy sụp, nợ nần chồng chất phải vay nợ mới để trả nợ cũ. Đời sống người lao động ngày càng cơ cực, bất ổn xã hội gia tăng. Sự suy sụp của chế độ độc tài toàn trị là không thể tranh khỏi.

Hiện tình đất nước, đặt ra cho phong trào dân chủ, cho những người đấu tranh vì dân chủ, dân sinh ở Việt Nam làm gì để cùng liên kết cùng hợp tác xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị.

Đó là nội dung cuộc trao đổi giữa nhà báo Nguyễn Vũ Bình từ Hà Nội với nhà báo Trần Quang Thành.

Mời quí vị cùng nghe.

(Youtube PV nhà báo Nguyễn Vũ Bình) 



Quyền sở hữu súng đạn và niềm hạnh phúc làm kẻ "cho" hơn "xin"

Trần Nhật Phong (Danlambao) - Nhiều bạn bè trên Facebook của tôi đã hỏi thăm rất nhiều về quyền sở hữu súng đạn ở Hoa Kỳ, và quyền đó được diễn dịch như thế nào, bài viết này trong kiến thức nhỏ nhoi của tôi chỉ là chia sẻ với các bạn để các bạn hiểu rõ hơn về “quyền” này như thế nào, tránh những diễn dịch bậy bạ của những kẻ không sinh sống tại nước Mỹ, rồi vội vã cho rằng nước Mỹ “tự do súng đạn vô tội vạ”. 

"A well regulated Militia, being necessary to the security of a free State, the right of the people to keep and bear Arms, shall not be infringed." Second Amendment to the United States Constitution.

"Một tập hợp Dân Quân được điều hợp hoàn chỉnh, cần thiết cho an ninh của một Tiểu Bang tự do, quyền của người dân được sở hữu và trang bị Vũ Khí, không thể bị xâm phạm." Tu Chính Số Hai của Hiến Pháp Hoa Kỳ.

Trên đây là nguyên văn Tu Chính Số Hai của bản Hiến Pháp Hoa Kỳ, do luật sư Nguyễn Hoàng Duyên dịch sang tiếng Việt. Thời lập quốc của Hoa ỳ nó cũng không khác gì với những cuộc nội chiến của các quốc gia khác trong lịch sử, thay vì người ta sở hữu kiếm, cung, giáo, mác, thì súng đạn cũng là vũ khí mà mọi người có quyền làm chủ để tự bảo vệ cho bản thân, gia đình, làng xóm hay bộ tộc. 

Khi Hoa Kỳ lập quốc, khác hẳn với những chế độ quân chủ, độc tài, gia đình trị hay quân phiệt, thậm chí là độc đảng lãnh đạo, khi thu tóm quyền lực cai trị hay lãnh đạo, những chế độ này có xu hướng nghiêm cấm sở hữu vũ khí, một phần là vì ổn định trật tự xã hội, vũ khí chỉ dành cho những người thi hành pháp luật, tuy nhiên phần lớn đều là muốn bảo vệ quyền lực cai trị của cá nhân, gia đình, phe nhóm hay đảng phái, họ không cho phép người dân sở hữu vũ khí, là giảm bớt sự đe dọa lật đổ quyền lực của họ.

Còn Hoa Kỳ, ngoài ý nghĩa cho phép người dân được quyền tự vệ ra, việc cho phép người dân sở hữu vũ khí cũng là một cách quân bình xã hội, quân bình quyền lực của chính phủ liên bang, nếu một khi chính phủ liên bang có những chính sách khiến người dân bất mãn, và nếu không có việc sở hữu vũ khí, người dân sẽ dễ dàng bị chính phủ thao túng, đe dọa hay trấn áp bằng vũ lực mà họ không thể phản kháng. 

Do đó, ngay sau Tu Chính Số Một là quyền tự do ngôn luận, thì Tu Chính Số Hai là quyền sở hữu súng đạn, vũ khí, được bảo vệ bằng Hiến Pháp và không thể bị xâm phạm. 

Và kể từ ngày lập quốc đến nay hơn 200 năm, Hoa Kỳ chỉ có một lần nội chiến duy nhất là cuộc chiến Nam – Bắc được mang ý nghĩa là “phong trào giải phóng chế độ nô lệ” dưới thời của Tổng Thống Abraham Lincoln, cho thấy dưới một cơ chế mà đa số người dân chấp thuận, việc tự do sở hữu súng đạn không dẫn đến những cuộc nội chiến gay gắt về quyền lợi hay quan điểm xã hội. 

Đương nhiên, kể từ sau đệ nhị thế chiến đến nay, cứ mỗi lần đến mùa bầu cử Tổng Thống, thì nạn lạm dụng súng đạn gia tăng, quyền sở hữu súng đạn lại trở thành những đề tài gây tranh cãi về chính trị, phía chống đối cho rằng cần phải kiểm soát lại quyền tự do sở hữu súng đạn, để giảm bớt những tội ác có thể xảy ra trong đời sống của người dân, còn phía ủng hộ thì bám vào Hiến Pháp, khẳng định quyền tự do sở hữu súng đạn, đồng nghĩa với quyền tự bảo vệ bản thân, gia đình của dân chúng và không thể thay đổi Hiến Pháp. 

Trên thực tế, phía đảng Dân Chủ, tuy chưa bao giờ thành công trong việc đòi tu chỉnh Hiến Pháp về quyền sở hữu vũ khí, nhưng mỗi khi đảng này nắm quyền điều hành chính phủ, thì đều đặt ra những luật lệ gay gắt hơn và không vi hiến, để kiểm soát súng đạn.

Ví dụ dưới thời Tổng Thống Bill Clinton, năm 1997, chính phủ của ông đã thành công trong việc buộc các nhà sản xuất súng đạn phải đặt thêm khóa nơi cò súng, một hình thức xiết chặt luật lệ về súng đạn, sau đó nhiều tiểu bang cũng có những luật lệ riêng để kiểm soát, ví dụ thời hạn kiểm tra lý lịch người mua súng lâu hơn, đòi hỏi khó khăn hơn, nhiều tiểu bang còn buộc người mua súng phải đi khám sức khỏe tâm thần, phải có giấy của bác sĩ chứng nhận tâm thần không có vấn đề mới được sở hữu súng, có tiểu bang buộc người mua súng, phải trải qua khóa huấn luyện an toàn súng đạn, hay buộc người mua súng phải mua bảo hiểm v.v… 

Tuy nhiên không phải vì những vụ bắn giết mà người dân Hoa Kỳ muốn hủy bỏ “quyền” sở hữu súng đạn được ghi trong Hiến Pháp. Năm 2000, cựu phó Tổng Thống Al Gore, đòi sửa lại bản Hiếp Pháp về quyền sở hữu súng đạn, kết quả ngay tại quê nhà của ông, tiểu bang Tennessee, ông thua đậm cho ông Bush, cho thấy còn rất nhiều tiểu bang ở Hoa Kỳ, người dân bảo vệ mạnh mẽ quyền sở hữu vũ khí. 

Hoa Kỳ là một quốc gia đa sắc tộc, nơi đây hàng năm tiếp nhận hàng triệu di dân từ khắp nơi trên thế giới, có những sắc dân đến từ những vùng đất chiến tranh, bom đạn, nhìn thấy vũ khí là sợ hãi, tuy nhiên cũng có những sắc dân lại cảm thấy an tâm hơn khi họ được sở hữu vũ khí để bảo vệ cho gia đình, cho bản thân, và có thể ngăn chặn tội ác kịp thời. 

Cộng đồng người Việt cũng đến từ một xứ sở có chiến tranh, thời gian đầu, ít ai ủng hộ cho quyền sở hữu súng đạn, nhưng khi ở lâu và thẩm thấu được ý nghĩa của quyền sở hữu súng đạn, vũ khí, thì càng ngày càng có nhiều người ủng hộ cho quyền này hơn.

Cách đây vài năm, một tên cướp gốc da đen xông vào Thượng Xá Phúc Lộc Thọ, cầm vũ khí định cướp tiệm bán đồng hồ, ngay sau đó tên cướp này đã bị bắn gục bởi con trai người chủ tiệm gốc Việt, nếu không có quyền sở hữu súng đạn, thì làm sao người dân ứng phó với những tình huống bất ngờ và nguy hiểm này? Do đó quyền sở hữu súng đạn, nếu thẩm thấu được ý nghĩa của nó, người ta sẽ thấy cần thiết hơn là ngăn cấm. 

Người Mỹ gốc da đen thường nói “Gun kill no body, people kill people”, họ lý giải cây súng thì cũng giống như con dao, cây nĩa trong nhà bếp của các bạn, bản thân của vũ khí không giết người, là do con người có ý định giết nhau mà thôi. 

Xã hội của quốc gia nào mà không có những vụ giết chóc bằng vũ khí, vậy kẻ dùng súng ở những xã hội cấm vũ khí, thì mua súng đạn ở đâu ra? Họ cũng nhập lậu từ bên ngoài vào, nguồn gốc cây súng cũng không ai biết. 

Trong khi xã hội Hoa Kỳ, người dân sở hữu vũ khí, nhưng họ bị kiểm soát bởi luật lệ, các công ty sản xuất đều có những con số serial cho mỗi cây súng, nhờ đó mỗi khi xảy ra vụ giết chóc, họ từ đầu đạn, kiếm ra được công ty nào sản xuất, và từ công ty đó, họ biết được sản xuất bao nhiêu cây súng, loại súng đó được bán ở những đại lý nào, trong nước hay ngoài nước? Từ đó có thể truy ra hung thủ dễ dàng hơn. So với những quốc gia cấm vũ khí, việc điều tra các vụ giết người khó khăn hơn, vì họ không kiểm soát được nguồn gốc của vũ khí. 

Tôi cũng như nhiều người khác, xuất thân từ một quốc gia có chiến tranh, thời gian đầu định cư tại Hoa kỳ, tôi cũng có quan điểm không đồng ý việc sở hữu vũ khí (thập niên 80), nhưng rồi khi ở lâu, học hỏi, thẩm thấu và cảm nhận. đến nay tôi nhận ra rằng, việc sở hữu vũ khí vẫn là cái quyền chính đáng của mọi người, khi trong nhà có một khẩu súng, tôi vẫn thấy an tâm hơn, vì biết mình có phương tiện bảo vệ cho bản thân, gia đình hay hàng xóm trước những tội ác bất ngờ có thể xảy. 

Đương nhiên, chính phủ cũng không thể kiểm soát hết được hành động của 300 triệu dân, cũng sẽ có nhiều trường hợp sử dụng súng đạn một cách vô tội vạ, bắt nguồn từ những bất đồng quan điểm, thù oán hay bất mãn trong xã hội, nhưng ít ra bên cạnh những thiểu số lạm dụng quyền tụ do súng đạn, vẫn còn đa số người dân hiểu rõ quyền sở hữu và ý thức trách nhiệm như thế nào. 

Do đó nếu các bạn sinh sống ở Hoa kỳ, bạn sẽ hiểu rõ hơn về những cái “quyền” của bạn mà quốc gia này tôn trọng, và chính những điều này đã khiến cho đất nước Hoa kỳ trở nên hùng mạnh, đứng đầu thế giới. 

Hoa Kỳ nhìn từ bên ngoài, các bạn đều cảm thấy ‘thoáng”, tự do, nhưng chúng tôi có cả một rừng luật lệ để bảo vệ đời sống, bảo vệ giá trị gia đình của người dân sống trên vùng đất này, luật lệ do chúng tôi bỏ phiếu, và chúng tôi chịu trách nhiệm với những gì chúng tôi bỏ phiếu, nó không giống như nhiều quốc gia khác, chính phủ “tự ý” đặt ra luật lệ để bảo vệ cho quyền cai trị của họ, khi người dân phản kháng thì họ qui chụp cho tội “vi phạm luật lệ quốc gia”, rồi nhốt “người dân vào tù”. 

Các bạn cứ nhìn thấy cuộc bầu cử lần này ở California của chúng tôi là hiểu rõ, Cần Sa có được hợp pháp hay không? Tất cả bên chống và bên ủng hộ sẽ tham gia bỏ phiếu, và do chính chúng tôi bỏ phiếu để quyết định, chứ không có “ông” chính phủ nào “tự ý” ra luật cho chúng tôi cả. 

Donald Trump hay Hillary Clinton phải bay đến từng tiểu bang vận động, đi xin từng lá phiếu của cử tri, chứ không ngồi ở cái “hang”, rồi chui ra nói “Dân Chủ đến thế là cùng” đâu các bạn. Thôi được rồi bài sau sẽ kể cho các bạn nghe thế nào là “nghèo mà hạnh phúc” với “giàu mà hạnh phúc”, nó khác nhau như thế nào các bạn nhé, tôi vẫn thích và yêu “cái giàu mà hạnh phúc hơn” vì nó có nhiều phương tiện “cho” hơn là “xin”, trong một xã hội “cho” thì nó hạnh phúc đến tận tâm hồn, còn trong xã hội “xin” thì nó “nhục” đến cả ông bà tổ tiên.


Hà Nội tăng trấn áp, để rảnh tay bán nước cho Tàu

Trần Nguyên Thao (Danlambao) - Hà Nội đang tiến hành kế hoạch bán thêm tài nguyên quốc gia cho Tàu cộng, nhằm kiếm tiền cứu ngân sách thâm thủng hiện tại và những năm kế tiếp. Để hoàn thành được việc này, Hà Nội chọn con đường trấn áp mọi tiếng nói ôn hòa bằng vu khống, đe dọa bắt bớ bất cứ ai dám phản đối cách thức Hà Nội đứng ra bảo kê công ty Formosa, phần lớn vốn được Tàu cộng “phù phép”. Hà Nội quyết dẹp yên vụ Formosa, để công ty luyện thép Hoa Sen, cũng vốn Bắc phương ung dung đi vào hoạt động; đồng thời mở đường bán thêm nhiều mảng tài nguyên khác nằm trong khối doanh nghiệp nhà nước, hay bất kể thứ gì Tàu cộng muốn. Một công hai ba việc: được Tàu cứu khi có biến; được chia tiền để duy trì chế độ cực kỳ tàn ngược bằng mọi giá, rảnh tay vơ vét tiền tài quốc gia.

Hà Nội đang đối mặt từng ngày với cơn túng quẫn: Thiếu hụt ngân sách chi tiêu; nợ đáo hạn và các khoản lãi của các món nợ quốc tế. Tham nhũng bất trị có hệ thống, từ đảng trưởng Nguyễn phú Trọng, vẫn được đàn em “đánh bóng” là trong sạch, cũng bị đảng viên tố cáo nhận quà biếu hàng chục năm nay, mỗi món quà trị giá bạc triệu Mỹ Kim. Gần đây nhất ông Trọng bị tố nhận của Formosa tượng đúc HCM bằng vàng, nặng tới 50 ký lô. Các cấp khác thì sống đời xa hoa như vua chúa, ở biệt thự nguy nga, ăn cắp của dân rồi chia nhau hàng tỷ Mỹ Kim, và đã “lập xong nhịp cầu” cuốn gói ra nước ngoài sinh sống dễ dàng khi không còn tại vị[1]. Thảm trạng này biến Việt Nam như một thân hình “mất máu” dẫn tới nguy cơ sụp đổ toàn nền kinh tế, tài chánh.

 

Báo mạng trích nguồn tin, cho đến lúc đó “chưa hề bị vẩn đục” thuật rằng, “Hà Nội thất bại trong dự định phát hành trái phiếu công 10 tỷ Mỹ Kim ra thị trường quốc tế. Mọi thăm dò, thương thảo đều cho thấy, nếu có phát hành cũng không có người mua”. 

Hai tuần sau, Bộ Tài Chính phản bác tin trên bằng báo cáo nói, “năm 2016, Chính phủ đặt kế hoạch vay 452.000 tỷ đồng (tương đương khoảng 20 tỷ Mỹ Kim), trong đó gần một nửa là thông qua phát hành trái phiếu Chính phủ, còn lại là vay ODA, quỹ bảo hiểm, Tổng công ty Đầu tư và Kinh doanh vốn Nhà nước (SCIC) và trái phiếu quốc tế.” Bộ Tài Chánh nói là “công tác phát hành trái phiếu Chính phủ năm 2016 khá thuận lợi [2], đáp ứng kịp thời các nhiệm vụ chi ngân sách theo dự toán. Đến hết ngày 30/9/2016, đã phát hành được 250.320,5 tỷ đồng, tương đương khoảng hơn 11 tỷ Mỹ Kim trái phiếu Chính phủ bằng 88,86% kế hoạch năm 2016. Như vậy, tính chung cả vay nợ nước ngoài và huy động qua trái phiếu (quy đổi ra Mỹ Kim), 9 tháng Chính phủ đã vay thêm khoảng 16 tỷ Mỹ Kim”. 

Từ nhiều năm nay, các tổ chức tín dụng quốc tế nghi ngờ về các số liệu, tính minh bạch, phương thức điều hành thị trường tiền tệ và tài chánh của chuyên gia chế độ Hà Nội. 

Trước sức công kích của báo mạng về tình trạng tham nhũng, làm phá sản nền kinh tế, gia tăng trấn áp dân chúng, bắt bớ, bỏ tù các tiếng nói bất đồng ôn hòa. Để đáp lại, Hà Nội lên tiếng đôi co với báo mạng qua hệ thống truyền thông, và dư luận viên của đảng. Cử chỉ này càng làm cho công luận nhận ra chế độ độc tài đang mất dần sức mạnh. Và làm cho “làng báo đảng” phải “cúi mặt”, vì mang tiếng bồi bút cho chế độ bất nhân. Tình trạng này đưa đến việc nhiều nhà báo không chịu nhục đã và sẽ tìm đường ly khai khỏi đảng. Gần đây, hai tờ báo Tầm Nhìn và PetroTimes bị đình bản vì toan sự thoát ly khoải đảng.


Hẳn độc giả còn nhớ, trong mục này, đã có lần nói đến Hà Nội bày ra kế hoạch thoái vốn nhà nước khỏi những doanh nghiệp quốc doanh được đánh giá sẽ giúp ngân sách cải thiện nguồn thu, bù đắp bội chi, giảm tỷ lệ vay nợ nước ngoài. 

Nay kế hoạch đó bị lộ ra là Hà Nội chọn Tàu cộng thành đối tác ưu tiên hàng đầu, duy nhất được mua rẻ mạt những cổ phần nhà nước Việt Nam có trong những tập đoàn, công ty mà Tàu cộng muốn mua. Số tiền bước đầu Hà Nội thu được cho riêng lần này chừng 10 tỷ Đôla [3]. Đây là số tiền trước mắt sẽ giúp Hà Nội qua được giai đoạn khó khăn đến năm sau, và là số tiền nằm trong 16 tỷ Mỹ kim được Bộ Tài Chính nhắc đến ở trên (?). Việc này nằm trong nhóm hơn 10 văn kiện mà nội các Nguyễn xuân Phúc đã ký kết trong chuyến thăm Tàu kết thúc giữa tháng 9-2016, theo đó có lĩnh vực thương mại, đầu tư, tài chính, nông nghiệp, ứng phó biến đổi khí hậu, giáo dục, du lịch [4]. 

Thêm thương vụ mua bán lần này, Tàu cộng đã kiểm soát được phần lớn nền kinh tế của Việt Nam. Có được cam kết công an, quân đội Việt Nam phải có trách nhiệm bảo vệ phần vốn của Tàu cộng. Nếu có nguy hại gì ảnh hưởng đến phần vốn này, Tàu cộng sẽ nhảy vào bảo vệ tài sản của họ, cũng đồng thời bảo vệ chế độ Hà Nội. Trong tầm nhìn bảo vệ tài sản lâu dài của Tàu trên đất Việt và đô hộ tinh thần người Việt, Bắc Kinh còn ép Hà Nội phải dạy tiếng Tàu cho học sinh Việt Nam. 

Thực tế trên phanh phui phần nào các điều thầm kín, về lý do Hà Nội quyết tâm bảo vệ Formosa hay Hoa Sen đang thành hình. Trong trường hợp Formosa, Hà Nội đã cầm hàng chục tỷ Mỹ Kim từ Bắc kinh dưới hình thức vay nợ. Khoản nợ đó được hai bên “phù phép” chia chác qua nhiều ngã và phần cuối cùng dừng lại ở Formosa dưới hình thức tín dụng từ ngân hàng quốc doanh của Hà Nội. Khi làm ăn thất bại, tổn số tiền này vẫn là “nợ” Hà Nội vay của Bắc Kinh. Bắc kinh muốn tạo ra tiền lệ, dù Formosa hay công ty nào khác, cứ vay nợ là phải mướn công nhân và mua máy móc thiết bị của Tàu cộng. Trong cách làm ăn này, Formosa hay Hoa Sen chỉ là “cái bóng” của Bắc kinh trong nền “kinh tế thị trường định hướng xã hôi chủ nghĩa” do Bắc kinh điều khiển. Đó cũng chính là lý do, khi chọn cách trấn áp dân chúng, Hà Nội bị hoen ố trước con mắt loài người, nhưng đồng tiền lại làm mờ tầm nhìn của Hà Nội. 

Sau khi tung cò mồi thăm dò về kế hoạch huy động vàng, bị phản đối kịch liệt. Lần này Hà Nội lại tung thêm dự tính “lấy ngân sách xử lý nợ xấu”. Hồi trước Hà Nội lấy tiền dân đóng thuế chia cho đảng viên dưới hình thức các “dự án ma”, hay kinh doanh kiếm lời thất bại có dự mưu; thì bây giờ lại muốn lấy tiền đóng thuế của dân lần nữa trả cho chủ nợ, là các ngân hàng thương mại (đa phần do đảng viên điều hành). 

Hà Nội cho công ty mua bán nợ xấu VAMC chào đời, tháng 7-2013. Khi đó, các viên chức điều hành huyênh hoang rằng VAMC mua nợ xấu bằng “tiền tươi thóc thật”, thì đến năm 2016 mọi chuyện đã hoàn toàn bế tắc. Tiến sĩ Lê Hồng Giang, Công ty Quản lý quỹ TGM tại Australia, nói toạc ra: “VAMC thực chất chỉ là một dạng “thủ thuật kế toán” để đưa nợ xấu ra khỏi bảng cân đối kế toán của các ngân hàng”.


Tổng nợ xấu luôn được giữ kín, và nói là ở mức “chấp nhận được”. Các chuyên gia độc lập ước tính nợ xấu lên đến 500.000 tỷ đồng, trong số này có khoảng 350.000 tỷ (70%) do các công ty quốc doanh (đảng viên) mượn nợ để mua bán địa ốc kiếm lời. Khi thị trường địa ốc bể bong bóng, đám này quỵt nợ. Nhà nước lập ra VAMC để mua bán nợ xấu, nhưng vốn liếng lúc đầu chỉ có 500 triệu, đến tháng 4-2015, tăng lên gấp 4 lần là 2.000 tỷ. VAMC lập được 500 hồ sơ chào bán nợ xấu khắp nơi. Gần 2 năm sau, chưa có nhà đầu tư nào trong nước hay ngoại quốc ngắm nghía hay đánh tiếng mua nợ xấu của Hà Nội. 

Nợ công khác với nợ xấu, hai núi nợ vẫn đang tăng nhanh. Tiền đồng của Việt Nam so với Mỹ Kim đang chịu sức ép mất giá. Một Mỹ Kim hiện nay đang có giá gần 22.300 đồng bạc Việt Nam, đến cuối năm có thể phải bỏ ra đến 22.700 đồng mới mua được một Mỹ Kim. 

Trong hoàn cảnh này, Hà Nội sẽ còn bán thêm nhiều tài nguyên nữa, kể cả doanh nghiệp tư nhân, cũng có thể bị Hà Nội ép bán cho Tàu cộng. Đó chính là lý do Hà Nội muốn dẹp hẳn tiếng nói ôn hòa bất đồng, để độc quyền muốn bán nước kiểu nào cũng không còn ai chống đối. Tuy nhiên, từ đầu năm 2016, rất nhiều sự kiện đã diễn ra cho thấy, chính trường Việt Nam đang “nhen nhúm” một khuynh hướng dựa vào Tây phương. Nếu khuynh hướng này thành hình như một nhóm có thế lực, thì việc bán thêm tài nguyên kinh tế Việt Nam cho Tàu cộng có thể gặp chống đối (?). 

Trước mắt dân chúng, đảng cộng sản Việt Nam giờ đây là một cơ chế nhơ nhớp ngay từ cốt lõi, sản sinh ra đa phần đảng viên là đám giòi bọ, hung hăng lùng sục để ăn bẩn. Ngày nay, ngoài việc dùng mưu hèn, chước bẩn, thái độ “ma-cô” để chèn ép toàn dân, coi dân như thế kẻ thù, cộng đảng còn sẵn sàng bắn thiệt mạng dân công khai như vụ cướp đất mới nhất cuối tháng 10, tại Dak Nông, vùng Cao nguyên Việt Nam. Mọi hành vi của cộng đảng chỉ nhằm tước đoạt tất cả của cải còn sót lại trong dân. Thực tế này gây ra một làn sóng đắng cay đầy phẫn nộ trong toàn xã hội Việt Nam. 

Tình thế này đã đẩy đưa gần như phần lớn người dân trở thành nạn nhân của thể chế bạo tàn. Từng lớp người bớt sợ hãi, hiên ngang bước vào hàng ngũ những người chống lại cường quyền đang gia tăng. Ngày toàn dân đứng lên dẹp tan chế độ tàn ngược đang rõ dần. 

TNT, Oct 28-2016 



_________________________________

Chú thích:

Đất nước không phải của riêng ai…

Ts. Mai Thanh Truyết (Danlambao) - Đất Nước là Đất Nước của chung, của mọi người Dân, của cả dân tộc. Từ người lãnh đạo quản lý Đất Nước cho đến người dân cùng đinh trong xã hội cần phải được dự phần và chia xẻ trách nhiệm đối với Đất Nước. 

Ở các quốc gia tiến bộ và phát triển, người có quyền hạn càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Một tai nạn xe lửa hay máy bay có thể khiến cho ông/bà Bộ trưởng Giao thông phải nhận lãnh trách nhiệm và từ chức. Huống chi trong việc quản lý một Đất Nước.

Việt Nam từ bao năm nay, có biết bao chính sách, kế hoạch... bị phá sản mà nhân sự đề ra chính sách vẫn ung dung tự tại trên cương vị cũ, có khi càng cao hơn để có điều kiện đề ra những chính sách phá sản khác! 

Đó là một trong nhiều nghịch lý làm trì trệ sự tiến hóa và phát triển của Dân tộc do CSVN là thủ phạm chính. 
Để kết luận, chúng ta thử hình dung các mắc xích có thể kết nối bốn sự kiện đang được khai triển ở Việt Nam và các quốc gia lân cận. Đó là các công trình xây dựng xa lộ Trường sơn, đường số 9 nối liền biên giới Thái-Lào ra biển Đông, nhà máy lọc dầu Dung Quất, và dự án quốc tế giữa Trung Cộng và Thái Lan trong việc nạo vét khai thông lòng sông Cửu Long để tàu vận tài nặng có thể lưu thông trên thủy lộ này.

- Trước hết, theo quan điểm về chiến lược quân sự mới, xa lộ Trường Sơn sẽ không còn là con đường chiến lược một khi có chiến tranh như lãnh đạo CSVN biện minh cho việc xây dựng này. Thiết nghĩ đây là con đường chiến lược dành cho mục đích kinh tế-chính trị, nhưng không hẳn để áp dụng cho Việt Nam vì trong suốt chiều dài của xa lộ là vùng thưa dân cư nếu không nói là hoang dã. Quốc lộ I, con đường huyết mạch của Việt Nam, cần phải được nâng cấp, nhất là từ Quảng trị trở ra Bắc nhưng không được lưu tâm đến. 

- Đường số 9 từ Đông Hà được nới rộng thành một xa lộ để mở một huyết mạch đông tây từ cảng Madchamay, Ấn Độ dương, Thái Lan ra biển Đông. 

- Về nhà máy lọc dầu Dung Quất, tuy vùng nầy không có hạ tầng cơ sở như giao thông, điện nước, và dân cư thưa thớt, và rất xa trung tâm sản xuất dầu thô hàng ngàn dậm. Địa điểm nầy phải chăng được chọn lựa để đáp ứng mục tiêu chuyển vận dầu khí vào vùng đất phía Tây Nam của Trung Cộng như Vân Nam và Tứ Xuyên? Năm 2014, Dung Quất chuyển vận qua Vân Nam 7 triệu tấn đầu thô. (Hàng năm Dung Quất bị lỗ hàng chục triệu Mỹ kim ngay từ ngày bắt đầu đi vào sản xuất. Hiện tại có nguy cơ đóng của, làm tiêu tốn của cải quốc gia trên 15 tỷ Mỹ kim!)

- Và công trình quốc tế thứ tư là việc nạo vét cùng nới sâu lòng sông Cửu Long không ngoài mục đích khai thông vận chuyển của các tàu vận tải hàng hóa lớn nối liền Vân Nam (Tây Nam TC), Thái, Lào, và Việt Nam? Vào cuối tháng 12/2014, hai chiếc tàu chở dầu từ Ấn Độ dương qua hải cảng trên để tiếp vận dầu cho tỉnh Vân Nam với nhu cầu 1 triệu thùng dầu thô mỗi ngày).

Nếu tổng hợp bốn mắc xích trên lại với nhau, chúng ta có thể hình dung được một sự phối hợp chiến lược nhuần nhuyễn về kinh tế-chính trị do CSVN thực hiện từ hơn 10 năm qua.

Nhưng tất cả những sự phối hợp đó chỉ nhằm mục đích “phục vụ cho nhu cầu của đàn anh nước lớn tức Trung Cộng” để:

- Chuyển vận hàng hóa xuất cảng từ lục địa Tây Nam Trung Cộng sang Thái, Lào, Việt Nam và quốc tế. 

- Sản phẩm nhập cảng chiến lược của TC là dầu khí, và Dung Quất sẽ là nguồn cung cấp quan trọng cho vùng này. 

Các diễn biến từ quá khứ đến nay cho phép chúng ta kết luận là CSVN đã hành xử việc hội nhập và phát triển quốc gia như trên đã không thể hiện tinh thần hội nhập và phát triển bền vững theo tinh thần của Liên Hiệp Quốc đề ra mà chỉ tô đậm thêm lý tính thần phục, nếu không nói là nô lệ của cường quyền để phục vụ cho nhu cầu kinh tế, chính trị, và quân sự của TC hơn là tạo thêm phúc lợi cho người dân Việt

Xuyên qua bốn sự kiện đã phân tích ở phần trên để lý giải cho việc phát triển không đồng bộ đưa đến tình trạng bế tắc hiện tại của Việt Nam trong vấn đề hội nhập vào tiến trình toàn cầu hóa trên thế giới, 

CSVN đang tiếp tục đi theo chiều hướng kinh tế chỉ huy dưới mỹ từ “phát triển kinh tế tư bản theo định hướng xã hội chủ nghĩa” mà không ai trong Bộ Chính trị, Trung ương đảng giải thích được... định hướng xã hội chủ nghĩa như thế nào. 

CSVN phát triển Đất và Nước như người mù đi tìm cây kim trong biển cả!

Do đó họ không còn đủ sức quán tính mạnh để vượt ra khỏi rào cản thần phục và xin-cho, để rồi cuối cùng giải pháp thần phục vẫn là giải pháp dễ nhất và an toàn nhất cho công cuộc bảo vệ quyền lực của đảng. 

Từ những lý do trên, thử hỏi làm sao lãnh đạo CSVN có thể đem lại niềm tin cho người dân được? 

Biết đến bao giờ thái độ thần phục của đảng CSVN chấm dứt để cho người dân Việt có khả năng đứng vững trên hai chân của mình?

Lịch sử Việt Nam trong tương lai chắc chắn sẽ không quên ghi lại những trang sử đen tối của dân tộc trong giai đoạn cai trị của đảng CSVN.

30.10.2016

Việt Nam Cộng Sản trong quần... chúng ta

Nguyên Thạch (Danlambao) - Chuyện của Bác mà hôm nay lớp dân dã thực thà chất phác, trong cảnh nghèo khó khốn cùng của cuộc sống hôm nay, họ chẳng những tiết kiệm tiền bạc mà còn tiết kiệm ngay cả lời ăn tiếng nói nữa, cho nên người dân chỉ nói “Bác sống mãi trong quần” là vậy.

Còn đảng và nhà nước thì sao?. Đảng lãnh đạo như thế nào?. Nhà nước thực hiện việc tiến lên XHCN đến đâu?. Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN thành công, thất bại như thế nào?. Độc lập Tự do Hạnh phúc có không?. Đất nước phát triển hay tụy hậu?. Đạo lý suy đồi hay vẫn tốt đẹp?. Xã hội có bình yên tiến bộ hay ngày càng tụt lùi vào tụt hậu chậm tiến?. Lãnh thổ, lãnh hải, vịnh, đảo có còn nguyên như ông cha để lại hay đã bị mất dần cho giặc ngoại bang Tàu cộng?. Chỉ còn non 4 năm nữa là 2020 sắp đến, “Mật Nghị Bán Nước 1990” sẽ được đảng chư hầu và nhà nước Thái thú tiếp tay giặc cướp thực hiện ra làm sao?. Tương lai Việt tộc sẽ về đâu?...

*

Hôm trước, nhân dịp bạn trẻ Nguyễn Viết Dũng cùng Hội những người yêu QLVNCH (fb.com/QLVNCH.3) đã tổ chức kỷ niệm ngày có bản Hiến Pháp tự do đầu tiên ra đời, sau này được lấy làm ngày Quốc Khánh Đệ Nhất Cộng Hòa: 26/10/1956 - 26/10/2016 tại Yên Thành, Nghệ An, tôi có viết bài: "Việt Nam Cộng Hòa vẫn trong tim người Việt" (1) để ca ngợi tinh thần của nhóm tuổi trẻ VN. Bài viết này đã gặp sự phản ứng dữ dội của các Dư luận viên và đặc biệt là nick Hậu Duệ cờ vàng.

Hôm nay tôi viết, cũng một tựa đề hao hao giống nhau nhưng chỉ khác nội dung, có nghĩa là: Việt Nam Cộng Hòa trong tim và Việt Nam Cộng Sản trong... quần. "VNCH trong... tim" thì gặp phải phản đối quá mức của DLV, còn "VNCS trong... quần" thì sẽ ra sao.

Điểm nổi bật là 2 đội trên thôn nhà, đội DLV phản ứng mạnh nhưng đội còm sĩ phe ta phản công tương sức nhưng kết quả cuối cùng, thắng lợi vẻ vang nghiêng về đội nhà, nhờ có sức tấn công nhũ vũ bão của còm Nguoiduatin. Ở đây, tôi không mặc áo thụng đề "vái" ai cả nhưng tôi chỉ muốn nêu lên sự thật rằng trong thôn Dân Làm Báo chúng ta, không ai mà không biết và mến phục còm sĩ Nguoiduatin, một cá nhân đã tự thừa nhận rằng là "dân bụi đời" chính cống, không bằng, không cấp và cũng chẳng hơn ai (nhưng chưa chắc đã ai hơn). Nhưng theo tôi thấy thì bài viết nào có Nguoiduatin xông vào thì không khí tranh luận trở nên náo nhiệt và dĩ nhiên là với những dẫn chứng cụ thể rạch ròi, nói có sách, mách có chứng, khiến DLV phải dạt. Với tôi, Nguoiduatin là một chiến sĩ minh mẫn, can trường và nhạy bén trên mặt trận tư tưởng.

Trở lại vấn đề mà tôi muốn nêu lên hôm nay như đề tựa đã ghi, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu vị trí ĐCSVN đã và đang nằm ở đâu trong... quần chúng?. Câu này vừa là tựa đề và cũng vừa là câu hỏi mà điều trước tiên sẽ gợi lên trong trí nhớ của các bạn là câu nhồi sọ mà chúng ta đã bị nhồi nhét từ lâu, đó là: “Bác Hồ vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của quần chúng” mà người lười biếng cố gắng thu gọn thành “Bác Hồ sống mãi trong…quần” rồi xong, nó vừa ngắn gọn và cũng vừa dễ hiểu.

Bác thần thánh như thế nào, vĩ đại như thế nào, bác thật thà khiêm tốn như thế nào, bác hy sinh cả một đời để vì mục đích gì, bác hiến thân cho cách mạng, một đời cu ky không vợ không con ra làm sao giờ thì hầu như ai cũng hiểu tất tần tật. Nếu nói theo cách nói mà đồ đệ của bác là Nguyễn Phú Trọng: Bác như thế nào thì người ta mới nói “bác sống mãi trong…quần” chứ. Thế nhé, còn ai chậm tiêu, chậm hiểu rằng tại sao “Bác lại sống mãi trong…quần”, nghe gì mà “bôi Bác” đến gớm ghiếc dữ vậy, thì cứ việc đi gặp ông Google rồi tra từ “Bác Hồ sống mãi trong quần” thì sẽ học thêm được khối điều mới lạ mà trong sách vở hoặc từ cái mồm của đảng không hề nói hay dạy đến.

Ngoài đại đa số dân chúng nội ngoại đã hiểu rõ rằng “Bác Hồ sống mãi trong…quần”, số còn lại là nhóm đảng viên ngu lâu dốt bền cố bám giữ hình ảnh của Bác uy nghi vĩ đại trong quần mà tiếp tục mụ mị nhằm mục đích giữ vững hệ thống cai trị, giữ chặt vị thế ăn trên ngồi tróc của tầng lớp thống trị. Họ tiếp tục bám vào cái phao cứu tinh và xem đó như là một thứ hào quang chói lọi để lòe bịp quần chúng. Tuy nhiên, ngày hôm nay, mức độ thần thánh hóa cái hình ảnh trong quần của Bác đã không còn bao la, không còn dữ dội như xưa nữa vì nay là thời đại của nền tin học hiện đại giăng khắp toàn cầu, mọi ngụy biện, mọi gian trá xảo quyệt cố tình lấp liếm sự thật đều bị phát hiện trong tích tắc.

Chuyện của Bác mà hôm nay lớp dân dã thực thà chất phác, trong cảnh nghèo khó khốn cùng của cuộc sống hôm nay, họ chẳng những tiết kiệm tiền bạc mà còn tiết kiệm ngay cả lời ăn tiếng nói nữa, cho nên người dân chỉ nói “Bác sống mãi trong quần” là vậy.

Còn đảng và nhà nước thì sao?. Đảng lãnh đạo như thế nào?. Nhà nước thực hiện việc tiến lên XHCN đến đâu?. Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN thành công, thất bại như thế nào?. Độc lập Tự do Hạnh phúc có không?. Đất nước phát triển hay tụy hậu?. Đạo lý suy đồi hay vẫn tốt đẹp?. Xã hội có bình yên tiến bộ hay ngày càng tụt lùi vào tụt hậu chậm tiến?. Lãnh thổ, lãnh hải, vịnh, đảo có còn nguyên như ông cha để lại hay đã bị mất dần cho giặc ngoại bang Tàu cộng?. Chỉ còn non 4 năm nữa là 2020 sắp đến, “Mật Nghị Bán Nước 1990” sẽ được đảng chư hầu và nhà nước Thái thú tiếp tay giặc cướp thực hiện ra làm sao?. Tương lai Việt tộc sẽ về đâu?...

Hàng loạt câu hỏi này xin dành lại cho ĐCSVN trả lời, cũng như để cho mỗi một người dân tự mình suy nghĩ, chứ nếu viết ra đây thì bao nhiêu quyển sách mới đủ?. Tuy nhiên, người viết chỉ muốn đảng và nhà nước trả lời ngay câu hỏi và chỉ một mà thôi, thắc mắc trong bài "Viễn ảnh của một đất nước!" (2) đó là: Kế hoạch tái cơ cấu nền kinh tế giai đoạn 2016-2020 dự kiến khoảng hơn 10,5 triệu tỷ đồng theo giá thực tế (tương đương khoảng 480 tỷ USD). Tuy nhiên, không phải 10,5 triệu tỷ đồng này đều lấy từ ngân sách. ĐCSVN là một bầy đàn dạng háng viển vông!. Thằng thì bảo "Không còn tiền để làm bất cứ việc gì nữa", trong khi thằng khác thì: Cần trên 10,5 triệu tỉ, mà tôi xin viết bằng con số tiền Hồ, 10. 5000.000.000.000.000 VNĐ, tức khoảng 480.000.000.000 USD. Số tiền này, theo như đảng nói là không lấy hẳn từ ngân sách mà phải được vận dụng từ dân, trong khi dân chúng giờ đây như các ông đã biết là: Dân chỉ còn cái quần què có “Bác sống mãi” thì đảng cứ việc lấy thoải mái để tiện thể cho câu nói trong dân gian từ nay “Việt Nam Cộng Sản trong quần... chúng ta”.

30.10.2016



___________________________________

Ghi chú