Chuyện hai người trồng cây

Hà Nội trồng cây gưới gầm đường sắt Cát Linh. Có nhiều cây đã chạm vào gầm đường sắt
Nguyễn Thanh Giang (Danlambao) - Hồ chủ tịch kêu gọi “Vì mục đích mười năm trồng cây. Vì mục đích trăm năm trồng người”. Đến nay, cây thì như thế, người thì sao? Không có điều kiện khảo sát chung cho mọi tầng lớp người trong xã hội, chỉ xét riêng cán bộ Đảng là những học trò cưng của ông thì thấy cán bộ lãnh đạo Đảng hầu như không người nào không tham nhũng, nhỏ tham nhũng nhỏ to tham nhũng khủng. Tổng Bí thư Đảng thì càng ngày càng xuống cấp. Hèn nhất, kém nhất là Tổng Bí thư đương nhiệm (Tổng Bí thư cuối cùng?), ông Nguyễn Phú Trọng. 

*

Ngày nay Singapore không chỉ được mệnh danh là con rồng về kinh tế của châu Á, mà còn được ngưỡng mộ như một con rồng xanh cỡ hành tinh tọa lạc ở Đông Nam Á. 

Singapore hiện đang được che phủ với mật độ cây xanh thuộc hạng cao nhất thế giới. Điều thần kỳ này chứa đựng một nghịch lý. Mặc dù người Singapore gặp nhiều khó khăn hơn trong việc trồng cây so với các nước khác bởi quốc đảo này khan hiếm nước ngọt; đất canh tác hẹp, nông nghiệp không phát triển, thế nhưng bất chấp điều đó, trong hơn 25 năm qua, độ phủ cây xanh của Singapore từ chỗ chiếm 1/3 đã tăng lên đạt gần nửa tổng diện tích đất nước. Ngày nay Singapore không chỉ có vườn trong thành phố mà cả thành phố này ẩn hiện trong vườn.

Có 10 loại cây xanh phổ biến được trồng trên các tuyến phố của Singapore, đa số là họ nhà Fabaceae, nguồn gốc nhiệt đới Nam Mỹ, với độ cao trung bình khoảng 30m, đường kính 5-7m, có tán rộng để tạo bóng mát nhưng lại có lá nhỏ để không che chắn ánh sáng tự nhiên.

Đặc điểm nổi bật của những loại cây này là nó có khả năng đứng vững, chịu được mưa bão lớn ở một nước nhiệt đới như Singapore. Hiện tại có khoảng 2 triệu cây xanh được trồng dọc các tuyến đường, trong công viên và các khu dân cư tại Singapore.

Thủ đô Singapore khá chật, phần lớn là nhà cao tầng, nhưng hễ có chỗ đất trống nào thì đều được lấp bằng cây xanh. 

Các công trình kiến trúc thương mại ở Singapore đều được ứng dụng công nghệ xanh nhất thế giới như gắn pin năng lượng mặt trời trên mái hoặc cửa sổ, lắp đặt hệ thống thang máy và thang cuốn tiết kiệm năng lượng, hệ thống điều hòa không khí hiệu quả và có gắn phần mềm theo dõi lượng khí thải. Không những thế, các tòa nhà còn phủ xanh mái nhà những vườn cây để giảm nhiệt độ cho các căn phòng.

Bên cạnh đó, để làm giảm sự "thô cứng" của khung cảnh đô thị đầy rẫy cao ốc, thiên nhiên được hòa quyện khéo léo vào đô thị bởi một loạt các chiến lược "vườn trong phố, vườn tường, vườn mái, vườn ở bất cứ đâu",... khiến đâu đâu cũng trải một màu xanh ngút mắt.

Kế hoạch tổng thể xây dựng xanh lần thứ nhất ban hành năm 2006 yêu cầu tất cả các tòa nhà mới xây ở Singapore đều phải đạt chứng chỉ xanh. Chứng chỉ này được cụ thể hóa bằng các yêu cầu như: tòa nhà phải sử dụng hiệu quả năng lượng, tiết kiệm triệt để nước và đảm bảo chất lượng tốt của không khí trong tòa nhà. Ba năm sau đó, trong kế hoạch tổng thể lần hai, Singapore đưa chứng chỉ xanh áp dụng vào các tòa nhà hiện có, với mục tiêu hàng đầu là tiết kiệm càng nhiều năng lượng càng tốt.

Tới đầu năm 2014, Singapore tham vọng triển khai kế hoạch tổng thế lần ba, tập trung vào việc thay đổi hành vi con người để cùng thực hiện chiến lược xanh. Theo đó, Singapore từ chỗ "vườn trong phố" đang trở thành "phố trong vườn", có nghĩa cả đất nước này sẽ là một khu vườn khổng lồ và phố xá nằm lọt trong mảng xanh bất tận đó. 

Singapore được như vậy là nhờ Thủ tướng Lý Quang Diệu. 

Ngày 16/6/1963 Thủ tướng tự tay cuốc đất trồng một cây thành ngạnh. Hành động lịch sử này dấy lên trong toàn quốc ý thức mạnh mẽ phủ xanh đất nước bằng cây trồng. Từ năm 1971, chính phủ Singapore quyết định chọn một ngày trong tuần thứ nhất của tháng 11 là Ngày Trồng cây toàn quốc mà bản thân Thủ tướng Lý Quang Diệu chưa hề vắng mặt ở bất kỳ lễ khai mạc sự kiện nào suốt hơn 50 năm qua. Ngày 2/11/2014, dù sức khỏe đã suy yếu đáng kể, ông vẫn tham gia lễ phát động Ngày Trồng cây cùng người dân Singapore.

Thiết kế Singapore trở thành “Thành phố trong vườn” và quốc đảo này như một chú rồng xanh cỡ hành tinh tọa lạc ở Đông Nam Á là giấc mơ Thủ tướng Lý Quang Diệu ấp ủ từ buổi đầu chấp chính.

Trong hồi ký Từ Thế giới thứ Ba đến Thế giới thứ Nhất, ông Lý Quang Diệu chia sẻ: "Sau khi độc lập, tôi luôn đau đáu suy nghĩ về những biện pháp để tách bạch hình ảnh Singapore với các nước Thế giới thứ 3. Tôi quyết định phải cải thiện môi trường và cảnh quan Singapore. Phủ xanh thành phố là kế hoạch hiệu quả nhất mà tôi từng phát động".

"Tôi cử người đi khắp nơi, đến các vùng xích đạo, vùng nhiệt đới, vùng cận nhiệt đới, để tìm những giống cây hoặc dây leo mới. Họ đến châu Phi, vùng Caribbean, châu Mỹ, và mang về một số giống cây mới. Chúng không nhiều, nhưng nếu bạn dành chỗ để trồng cây, để dây leo mọc lên, thì sự oi bức sẽ giảm và bạn có một thành phố khác hẳn", ông Lý Quang Diệu kể trong quyển The Man And His Ideas (xuất bản năm 1998).

Báo Straits Times cho biết, ngay trong thời gian du học tại trường Cambridge (Anh), ông Lý Quang Diệu đã rất quan tâm cách người Anh sắp đặt vị trí cây xanh trên các tuyến đường nhộn nhịp ở thủ đô London. Ông cũng dành thời gian tìm hiểu về đất đai, hệ thống thoát nước, phân bón và khí hậu.

Ở Việt Nam, chủ tịch Hồ Chí Minh cũng đã từng phát động Tết Trồng cây và ngày 11-1-1960, ông đã đến trồng cây doi tại Công viên Bảy Mẫu (nay là Công viên Thống Nhất). 

Tuy nhiên, khác với Lý Quang Diệu, không chỉ kêu gọi mà còn tự mình tìm hiểu các giống cây trồng thích hợp và cử người đi khảo cứu cách làm ở các nước, Hồ Chí Minh chỉ làm thơ: “Mùa xuân là Tết Trồng cây, làm cho đất nước ngày ngày càng xuân” và ước định thành quả bằng mấy phép cộng, phép nhân đơn giản: “Miền Bắc ta có độ 14 triệu, trong số đó 3 triệu là trẻ em thơ ấu, còn 11 triệu người từ 8 tuổi trở lên đều có thể trồng cây. Mỗi Tết trồng được độ 15 triệu cây. Từ năm 1960 đến 1965 (là năm cuối cùng của kế hoạch 5 năm lần thứ nhất) chúng ta sẽ có 90 triệu cây, vừa cây ăn quả, cây có hoa, vừa cây làm cột nhà… Điều đó sẽ góp phần quan trọng vào việc cải thiện đời sống của nhân dân ta…”(Bài viết nhân kỷ niệm 30 thành lập Đảng).

Kết quả là đất nước ta ngày càng trơ trụi. 

Lãnh thổ Việt Nam trải dài trên nhiều vĩ tuyến và đai cao, với địa hình rất đa dạng, hơn 2/3 lãnh thổ là đồi núi, lại có khí hậu thay đổi từ nhiệt đới ẩm phía Nam, đến á nhiệt đới ở vùng cao phía Bắc, đã tạo nên sự đa dạng về hệ sinh thái tự nhiên và sự phong phú về các loài sinh vật. Những hệ sinh thái đó bao gồm nhiều loại rừng như rừng cây lá rộng thường xanh, rừng nửa rụng lá, rừng rụng lá, rừng trên núi đá vôi, rừng lá kim, rừng tre nứa, rừng ngập mặn, rừng tràm...

Báo chí ta tố cáo mạnh mẽ chủ trương khai quang của đế quốc Mỹ, nhưng sau chiến tranh, diện tích rừng vẫn còn khoảng 9,5 triệu ha, chiếm 29% diện tích cả nước, nay chỉ còn lại 7,8 triệu ha, chiếm khoảng 24% diện tích cả nước. Tuy không bị đế quốc Mỹ khai quang, ở nhiều tỉnh phía bắc rừng tự nhiên giàu còn lại rất thấp: Lai Châu còn 7,88%, Sơn La 11,95%, Lào Cai 5,38%...

Dưới thời Pháp cai trị nhiều thành phố ta vẫn mượt mà xanh và rực rỡ hoa trong thi ca: “Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc”, “Mắt đen một mí cười sau liễu, bóng trúc che ngang mặt chữ điền” (Hàn Mặc Tử), “Bảo rằng hoa giống như tim vỡ” (TTKH) “Trong thành phố có vườn hoa đẹp, trong cuộc đời có em của ta” (Lưu Quang Vũ). “Bước tới đèo ngang bóng xế tà. Cỏ cây chen lá, đá chen hoa” (Bà Huyện Thanh Quan). “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông. Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nảo” (Nguyễn Bính), “Ngủ đi em, mộng bình thường. Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ. Cây dài bóng xế ngẩn ngơ” (Huy Cận) …

Theo tài liệu lưu trữ, cây xanh Hà Nội từng được trồng với 100 loài. Số lượng cây trồng khoảng 50.000 cây, gồm xà cừ (Khaya senegalensis) 5.000 cây, muồng 5.500 cây, bằng lăng 5.500 cây, phượng 3.800 cây, sữa 3.800 cây, bàng 2.800 cây, chẹo 2.000 cây, sấu 2.200 cây...

Xà cừ là loài được trồng nhiều ở các tuyến phố cổ, phố cũ với ưu điểm là cây cao, tán rộng. 

Đặc biệt là ngọc lan Magnoliaceae được trồng khá phổ biến có mùi hương của hoa rất thơm, quyến rũ và nồng nàn.

Sau khi ta đánh đuổi thực dân Pháp, tiếp quản Thủ đô và Hồ chủ tịch phát động Tết Trông cây, mật độ cây xanh tại các thành phố của ta còn lại bây giờ vào hàng thấp nhất thế giới. Hà Nội khoảng 50 cây/km2, Sài Gòn khoảng 1 cây/m2 !.

Hồ chủ tịch kêu gọi “Vì mục đích mười năm trồng cây. Vì mục đích trăm năm trồng người”.

Đến nay, cây thì như thế, người thì sao? Không có điều kiện khảo sát chung cho mọi tầng lớp người trong xã hội, chỉ xét riêng cán bộ Đảng là những học trò cưng của ông thì thấy cán bộ lãnh đạo Đảng hầu như không người nào không tham nhũng, nhỏ tham nhũng nhỏ to tham nhũng khủng. Tổng Bí thư Đảng thì càng ngày càng xuống cấp. Hèn nhất, kém nhất là Tổng Bí thư đương nhiệm (Tổng Bí thư cuối cùng?), ông Nguyễn Phú Trọng. 

Hà Nội ngày 30 tháng 9 năm 2016
Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 5 ngõ 341 đường Trung Văn
Quận Nam Từ Liêm – Hà Nội
Mobi: 0984 724 165

Ngư dân miền Trung kiện công ty Formosa - khi niềm tin vào chính quyền đã cạn kiệt

Quảng Tín (Danlambao) - Người dân tự đệ đơn kiện nhà máy Formosa (kẻ đang được chính quyền dung túng và bao che cho những tội ác đầu độc môi trường biển Việt Nam) lên TAND thị xã Kỳ Anh đã chứng minh cho một sự thật không thể chối cãi rằng: niềm tin mà người dân (chí ít là bà con ngư dân, những người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ thảm họa môi trường này) đối với chính quyền cộng sản đã cạn kiệt. Và việc tự đệ đơn kiện của người dân là một hành động thực thi quyền công dân một cách chính đáng và là hành động tự cứa mình, tự bảo vệ mình trước những thảm họa mà mà “nhà máy tội ác” Formosa gây ra. Vụ kiện lịch sử này, bất chấp công lý có được thực thi hay không thì nó cũng là một hồi chuông thức tỉnh lương tri của hàng triệu người dân Việt Nam trước những hiểm họa mà mình phải gánh chịu. Chính họ phải đứng lên để đòi lại quyền lợi của mình chứ không thể trông chờ vào một chính quyền vô lương tri và vô trách nhiệm.

*

Theo thông tin từ trang Facebook cá nhân của Luật Sư (LS) Nguyễn Khả Thành: ngày 27 tháng 9 năm 2016 tòa án nhân dân (TAND) thị xã Kỳ Anh - Hà Tĩnh đã tiếp nhận 506 hồ sơ của bà con ngư dân Hà Tĩnh và Nghệ An khiếu kiện Công ty TNHH Hưng nghiệp Formosa – thủ phạm đã gây ra thảm họa môi trường biển tồi tệ nhất trong lịch sử Việt Nam hồi đầu tháng 4 năm 2016.

Vụ kiện diễn ra trong bối cảnh thảm họa môi trường đã xảy ra gần 6 tháng gây thiệt hại nặng nề về kinh tế cho 4 tỉnh miền Trung từ Hà Tĩnh tới Thừa Thiên Huế. Điều đặc biệt của vụ kiện này là việc trước đó bên bị đơn là công ty TNHH Hưng nghiệp Formosa đã chính thức thừa nhận là thủ phạm gây nên thảm họa và đã chấp nhận đền bù số tiền là 500 triệu USD. (Dù chưa có bất cứ một bảng đánh giá cụ thể nào từ phía chính quyền Việt Nam về mức độ thiệt hại của người dân 4 tỉnh miền Trung sau thảm họa mà nhà máy này gây ra). Và cho đến thời điểm này số tiền trên vẫn chưa tới được những nạn nhân chịu ảnh hưởng trực tiếp từ thảm họa này.

Đây được xem là vụ kiện có số lượng nguyên đơn lớn nhất từ trước tới nay đối với một bị đơn là một công ty có vốn đầu tư 100% từ nước ngoài tại Việt Nam. Đến thời điểm hiện tại thì vẫn chưa có thông tin về việc TAND thị xã Kỳ Anh có câu trả lời với phía nguyên đơn về việc họ có nhận thụ lý vụ án này hay không. Đây được coi là trở ngại lớn đầu tiên đối với bà con ngư dân, những nguyên đơn trong vụ kiện lịch sử này nếu trong trường hợp thứ hai xảy ra: tức là TAND thị xã Kỳ Anh không nhận thụ lý vụ kiện này.

Dĩ nhiên với thái độ dung túng, tiếp tay và bao che cho những tội ác đầu độc môi trường Việt Nam của chính quyền đối với công ty Formosa trong suốt thời gian kể từ ngày xảy ra thảm họa môi trường từ đầu tháng 4 đến nay, sẽ không có ai ngây thơ để tin tưởng vào sự minh bạch và công bằng trong vụ kiện này từ TAND thị xã Kỳ Anh. Ai cũng biết, Tòa Án trong chế độ độc tài toàn trị này chỉ là một công cụ để thực hiện những mưa đồ chính trị nhằm đàn áp những tiếng nói bất đồng đối với chính quyền, vì vậy sự độc lập của Tòa Án hoàn toàn là điều hoang tưởng. 

Nhưng, bất chấp công lý có được thự thi trong vụ kiện lịch sử này hay không thì đây rõ ràng là một tín hiệu đáng mừng. Bởi lẽ qua vụ kiện này người ta có thể nhận thấy nhận thức của người dân trước những lợi ích chính đáng của mình, họ mới chính là người tự quyết định vận mệnh của chính mình chứ không thể trông chờ vào những lời hứa suông, những cái bánh vẽ mà chính quyền đã vẽ ra cho họ trong suốt thời gian qua.

Người dân tự đệ đơn kiện nhà máy Formosa (kẻ đang được chính quyền dung túng và bao che cho những tội ác đầu độc môi trường biển Việt Nam) lên TAND thị xã Kỳ Anh đã chứng minh cho một sự thật không thể chối cãi rằng: niềm tin mà người dân (chí ít là bà con ngư dân, những người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ thảm họa môi trường này) đối với chính quyền cộng sản đã cạn kiệt. Và việc tự đệ đơn kiện của người dân là một hành động thực thi quyền công dân một cách chính đáng và là hành động tự cứa mình, tự bảo vệ mình trước những thảm họa mà mà “nhà máy tội ác” Formosa gây ra. 

Vụ kiện lịch sử này, bất chấp công lý có được thực thi hay không thì nó cũng là một hồi chuông thức tỉnh lương tri của hàng triệu người dân Việt Nam trước những hiểm họa mà mình phải gánh chịu. Chính họ phải đứng lên để đòi lại quyền lợi của mình chứ không thể trông chờ vào một chính quyền vô lương tri và vô trách nhiệm.

30.9.2016

Gã khờ hay thằng ngốc Việt Nam còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này?

Nguyễn Bàng - Trong một xã hội mà mọi chuẩn đạo đức đang bị băng hoại, dối trá lừa đảo phát triển như nấm độc khắp nơi nơi như: lừa đảo qua mạng, lừa đảo bán hàng đa cấp, lừa đảo xin việc làm, lừa đảo chiếm đoạt tài sản…, gã Khờ đã không thèm nhớ đến lời mọi người vẫn thường bảo nhau: Cho bạn vay tiền: "Đứng" cho vay, "quỳ" đòi nợ, cho thằng bạn nối khố vay tiền mà không cần giấy ghi nợ cũng không cần có người làm chứng. Trong lúc chưa bao giờ câu nói “tấc đất tấc vàng” đúng cả nghìn lần như bây giờ khiến cháu giết bà vì sổ đỏ, anh em ruột thịt đâm chém nhau vì nhà đất, thì gã Khờ lại giao hết giấy tờ và nhà đất cho thằng em kết nghĩa trông coi hộ. Gã Khờ tuy không ngu đần, không kém về trí khôn nhưng đã suy xét, ứng phó, xử sự chỉ với thứ lòng tốt đơn thuần và cao thượng của riêng gã nên mới ra nông nỗi thảm hại hơn cả những thằng ngốc trong truyện cổ dân gian. Thế chẳng phải là một thằng ngốc còn sót lại ở đầu thế kỷ này thì sao!

*

Biết tôi hay lò dò lên mạng để tìm đọc dăm ba thứ thay vì phải đọc báo in, nghe đài hay xem nghe truyền hình thời sự nhưng lại là một ông già không biết chơi Phây, không biết Gúc để tìm tòi các trang mạng hay, nhà văn Đặng Xuân Xuyến đã gửi Mail chỉ đường dẫn mời tôi đọc "Chuyện của gã khờ", một truyện ngắn anh viết năm 2006, ra sách năm 2007 (in chung) nhưng giờ mới post lên blog của anh và gửi một số trang và như anh nói gửi để tôi đọc cho vui. Chính vì thế, khi nhìn vào tên truyện, tôi ngỡ mình sẽ được đọc kiểu truyện chàng khờ với hình tượng nhân vật trung tâm là các anh chàng ngốc nghếch với những hành động, việc làm… ngây ngô ngớ ngẩn dại khờ đã đem lại tiếng cười sảng khoái và những trải nghiệm vô cùng lí thú để từ đó người nghe, người đọc rút ra những bài học cho bản thân. Nhưng đọc xong Chuyện của gã khờ, tôi chẳng được vui tý nào mà lại cảm thấy đắng lòng khi nhận ra gã Khờ này phải chăng là một Thằng ngốc Việt Nam còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này.

Đúng là gã Khờ của Đặng Xuân Xuyến không giống những chàng ngốc, những thằng dại khờ như trong các truyện dân gian của ta với cái ngốc cái dại không biết để đâu cho hết khiến mọi người phải ca thán bảo nhau:

Một đêm quân tử nằm kề
Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm.

Con vợ khôn lấy thằng chồng dại
Như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu

mà gã là một thằng ngốc đại gia trong xã hội Việt Nam đương thời “đã từng vụt sáng chói lóa trong mắt mọi người”.

Những chàng ngốc trong truyện dân gian vì ngốc quá nên luôn bị lừa như có anh mười năm đi ở cho lão trọc phú chỉ được ba nén vàng giả nhưng cầm trên tay, anh ngốc cứ tưởng là vàng thật. Rồi chàng hí hửng muốn đi du ngoạn khắp nơi, đầu tiên có kẻ gạ chàng ta đổi 3 lạng vàng lấy sáu nén bạc mà thực ra chỉ là sáu miếng chì, rồi có kẻ gạ đổi 6 miếng chì lấy bó "lụa đinh kiến" quý hiếm mà thực ra chỉ là bó giấy dó, rồi đổi bó giấy dó lấy cái “thiên địa vận” biết trước mọi việc trên thế gian mà thực ra chỉ là cái chong chóng, rồi đổi cái chong chóng lấy viên ngọc lưu ly chưa chắc vua đã có được mà thực ra chỉ là một con niềng niễng có đôi cánh xanh đỏ.

Gã Khờ trong truyện của Đặng Xuân Xuyến bị lừa tiền, lừa nhà đi đến cảnh “bây giờ, hắn tiều tụy, thảm thương còn hơn mèo đi kiết” hiển nhiên không phải vì gã ngu đần như chàng ngốc kia mà chỉ vì gã có tính thương người và lòng trắc ẩn. Với tấm lòng tốt đẹp ấy, gã rất tin vào tình người nên đã cho thằng bạn nối khố mượn tiền mà không cần giấy ghi nợ, cũng không cần có người làm chứng, vì vậy khi cần đến đòi lại thì được thằng bạn “nhướng đôi lông mày thô đậm, xoăn tít, nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi hô hố cười, bảo hắn là thằng khùng, nếu đói quá, không có chỗ xoay xở thì cầm lấy vài chục nghìn mà đắp đổi qua ngày, việc gì phải diễn trò ngớ ngẩn như thế”. Tiền không đòi được, hắn tìm về lấy lại ngôi nhà nho nhỏ ở ngoại ô đã giao cho thằng em kết nghĩa trông coi. Thằng em kết nghĩa này là một thằng bé đánh giày nhem nhuốc mà gã đã lầm tưởng là người lương thiện nên đã cưu mang đem nó về nhà nuôi ăn học. Nhưng khi đến ngôi nhà, chạy ra đón hắn không phải là thằng em kết nghĩa mà là con chó có tên là “Tình Nghĩa”. Rồi thằng em ấy, khi biết ý định của gã, nó đã không ngượng mồm, nói trắng phớ ra rằng: “Vâng, nhà này mua bằng tiền của anh nhưng em đã làm sổ đỏ đứng tên là chủ sở hữu rồi” và đuổi hắn đi như đuổi một con chó.

Hai cái khờ dại, hai cái sai lớn nhất về sự ngộ nhận tình người đến nỗi gã bỏ ngoài tai những nhận xét tinh tế của vợ gã về ông bạn nối khố và thằng em kết nghĩa, không để tâm đến những lời can ngăn của thị, dẫn đến cảnh “nhà hắn thưa dần rồi mất hẳn nụ cười hạnh phúc của người vợ” và đưa tới cảnh “vợ hắn nằng nặc nộp đơn ly dị”.

Trong một xã hội mà mọi chuẩn đạo đức đang bị băng hoại, dối trá lừa đảo phát triển như nấm độc khắp nơi nơi như: lừa đảo qua mạng, lừa đảo bán hàng đa cấp, lừa đảo xin việc làm, lừa đảo chiếm đoạt tài sản…, gã Khờ đã không thèm nhớ đến lời mọi người vẫn thường bảo nhau: Cho bạn vay tiền: "Đứng" cho vay, "quỳ" đòi nợ, cho thằng bạn nối khố vay tiền mà không cần giấy ghi nợ cũng không cần có người làm chứng. Trong lúc chưa bao giờ câu nói “tấc đất tấc vàng” đúng cả nghìn lần như bây giờ khiến cháu giết bà vì sổ đỏ, anh em ruột thịt đâm chém nhau vì nhà đất, thì gã Khờ lại giao hết giấy tờ và nhà đất cho thằng em kết nghĩa trông coi hộ. Gã Khờ tuy không ngu đần, không kém về trí khôn nhưng đã suy xét, ứng phó, xử sự chỉ với thứ lòng tốt đơn thuần và cao thượng của riêng gã nên mới ra nông nỗi thảm hại hơn cả những thằng ngốc trong truyện cổ dân gian. Thế chẳng phải là một thằng ngốc còn sót lại ở đầu thế kỷ này thì sao! Và thế thì làm sao mà vui được khi nghe chuyện về gã? Họa chăng có một chi tiết làm người đọc vui gượng tý chút, ấy là thấy gã tinh thông về tử vi lý số, biết về mình: “Thôi thì cũng là do số phận. Cung nô của hắn chẳng ra gì thì đành chấp nhận. Đã Tham Lang hãm địa lại đồng cung với Thiên Diêu hãm địa thì đời hắn tàn vì chữ tình là phải.” mà vẫn mù quáng đi đến chữ “tàn”. Thật đúng là “Số thầy thì để cho ruồi nó bâu”!

Kiểu truyện chàng ngốc trong dân gian thường có hai xu hướng kết thúc, hoặc là chàng ngốc phải chết hoặc là chàng ngốc gặp may mắn tìm được hạnh phúc, trở thành người giàu có, khôn ngoan hơn. Gã Khờ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến đã không phải chết vì gã không phải là nhân vật xấu, không bị người đời căm ghét; gã cũng không phải chết để khắc sâu bài học kinh nghiệm sống của con người là: Đừng ngốc nghếch làm việc một cách máy móc thụ động, không biết suy xét vấn đề một cách kỹ lưỡng, không hiểu gì về cuộc sống cả mà phải biết làm chủ được những suy nghĩ và hành động của mình để tránh phải sẽ gặp sự thất bại.

Không bắt gã Khờ phải chết mà rốt cục, Đặng Xuân Xuyến cũng cho gã được gặp may, nhưng trước khi đến với vận may, gã còn phải ê chề nếm thêm ít nỗi nhục nhã đắng cay của thời đại mới.

Ấy là, sau khi biết bình đã vỡ rồi, gã Khờ cũng nhận ra là phải lấy thân mà trả nợ đời cho xong. Đầu tiên, gã vùi mình trong men rượu rồi tự nguyện làm một “Thằng đàn ông bán thân nuôi miệng, một thằng điếm”.

Như đã nói, gã Khờ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến là một kẻ có học. Vậy gã thừa hiểu, ở Việt Nam từ xưa đến nay người ta đã không mấy ưa loại người làm đĩ, cho dù là đĩ cái. Thì kia, cô Kiều của Nguyễn Du trong văn chương Việt Nam tuy đã được Kim Trọng khen ngợi là: “Như nàng lấy hiếu làm trinh - Bụi nào cho đục được mình ấy vay?”, và cô đã sống trong niềm yêu mến của bao lớp người Việt từ bậc thức giả đến kẻ bình dân xưa vậy mà cũng vậy, thế mà mấy lần cô Kiều đã bị cụ Huỳnh Thúc Kháng, một chí sĩ yêu nước gọi là "Con đĩ Kiều", "Cái giống độc con đĩ Kiều”. 

Ấy là đĩ cái vốn đã cùng với mại dâm xuất hiện và phát triển từ thời nguyên thủy huống chi đĩ đực mới chỉ đến thế kỷ này mới xuất hiện. Gã Khờ bất chấp mọi giá làm một thằng điếm, một con đĩ đực vì “Hắn cần tiền. Hắn cần tạo dựng lại cơ nghiệp. Hắn cần được tung hô, cần được trọng vọng như ngày trước. Đời hắn không thể thiếu thứ hàng xa xỉ đó”. Làm đĩ đực, ấy là con tàu tốc hành để gã nhanh chóng đi tới ga nhặt tiền.

Ngay lần đầu tiên làm thằng điếm, gã đã may mắn không phải hầu hạ một máy bay bà già sồ sề, nhăn nhúm nhưng thèm khát tình dục mà là gặp một “Khuôn mặt đẹp, da lại trắng hồng”. Mới đầu, thấy “Ả đẹp. Hắn cũng thích” nhưng khi vào cuộc gã mới nhận ra ả là một “con vợ đĩ lên đĩ xuống, đĩ ngang đĩ dọc mà thằng chồng cấm dám ho he”, một “con đàn bà đĩ thõa đang lên cơn động đực”. Thế là “Hắn không thích cuộc chơi này nhưng hắn không còn sự lựa chọn” vì gã cần tiền như trên đã nói và thêm nữa vì sợ cái thằng vừa dẫn mối vừa bảo kê cho ả, với “Một giọng nói sắc gọn, rờn rợn vang lên”:

- Làm bổn phận đi. Muốn chết à?

ở đằng sau cánh cửa.

Hầu hết các truyện dân gian về các chàng ngốc đều kết thúc có hậu như gặp vua được vua ban thưởng một chức quan trong triều đình và sống cuộc đời giàu có sung sướng hoặc nhờ nói mò mấy câu văn chương học lỏm mà cuối cùng được hưởng hạnh phúc. Nhưng phổ biến nhất là các chàng ngốc đều may mắn có được cô vợ thông minh hết lòng vẽ đường chỉ lối cho chồng làm ăn nhưng ngốc vẫn hoàn ngốc, hết lần này đến lần khác đều thất bại khiến người vợ bị người đời mỉa mai muốn tự tử cho xong đời nhưng rồi vì lòng thương chồng các nàng đã bỏ ngay ý định tiêu cực đó, quyết tâm tìm cách giúp chồng trở thành người khôn ngoan hơn. 

Đặng Xuân Xuyến cũng dành cho gã Khờ của mình một kết cục có hậu tuy rất khác các truyện dân gian. Gã được một người 12 năm trước đã chịu ơn gã. Người ấy, khi xong việc để lại cho gã một bức thư: “lấy lại đầy đủ giấy tờ ngôi nhà từ tay thằng em kết nghĩa” của gã bằng cách làm cho: “Nó thua bạc, gán nhà trả nợ theo đúng kịch bản mà em cùng nhóm bạn thân dàn dựng”. Người ấy cũng cũng lấy lại “sợi dây chuyền “bảo bối” mà anh rất quý, bị thằng bạn nối khố của anh chiếm đoạt” cùng “Số tiền thằng bạn nối khố lừa đảo, em cũng đã đòi lại và chuyển vào tài khoản cá nhân của anh”. Bằng cách: “dùng các chứng cứ phạm pháp “uy hiếp”, bắt tên khốn kiếp phải trả lại anh số tiền đã chiếm đoạt, bọn em đã chuyển cho nhà chức trách những bằng chứng phạm pháp của nó, bắt nó phải trả giá cho những tội ác đã gây ra

Một cái hậu tưởng như mơ, đẹp quá sức tưởng tượng khiến Chuyện của gã Khờ như một cổ tích hiện đại và nhân vật Gã Khờ thấy lại lòng yêu trời, yêu đất và yêu cuộc sống: “Hắn bước ra sân, ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt. Tiếng họa mi nhà ai lảnh lót làm hắn lặng người, rồi bất chợt hắn mỉm cười.”

Một số bạn đọc cho rằng: “kết thúc truyện lộ bàn tay sắp đặt của tác giả quá”, nói như các nhà phê bình văn học là tô hồng quá. Thì tác phẩm văn học là đứa con tinh thần của nhà văn nên nhà văn tạo dáng cho đứa con tinh thần ấy của mình ra sao là tùy thích. Vì vậy tôi có phần đồng ý với nhận định trên của người đọc. Nhưng đọc xong Chuyện của gã Khờ, tôi có cảm nhận trong sự sắp đặt lộ liễu ấy, Đặng Xuân Xuyến đã rất muốn giải trình cùng bạn đọc những suy nghĩ ẩn dấu bên trong mà tác giả không thể nói trắng ra được. Theo tôi, thì đó là:

Đành rằng thời đại ngày nay ở nước ta không còn vua nên gã Khờ sao còn được vua cứu giúp và ban thưởng. Đành rằng, vợ gã Khờ đã cám cảnh kiểu thương người một cách mù quáng của chồng, đã ly dị gã nên gã đâu còn được cô vợ thương yêu giúp chồng khôn ngoan hơn trong cách sống của một xã hội đang loạn chuẩn đạo đức để xóa bỏ ảo tưởng về sự lãng mạn của tình yêu và sự chân thành của tình huynh đệ, bằng hữu. Không có vua ban thưởng, không còn vợ giúp khôn nên phải có một người 12 năm trước đã chịu ơn gã nay ra tay cứu giúp gã. Như thế cũng hợp lý.

Nhưng hà cớ gì người đó không phải là một người Việt đang sống cùng gã trên giải đất hình chữ S này mà lại phải là một người Nhật gốc Việt, nói một cách khác là một người Việt đã dời xa xứ sở Thiên đường Xã hội chủ nghĩa của mình để đến sống ở “Đất nước Mặt trời mọc” tư bản đang giãy chết. Bao nhiêu luật lệ để đâu, bao nhiêu người Việt đứng về lẽ phải đi đâu mà phải để người Nhật gốc Việt đó về nước và như có phép lạ, lấy lại cho gã tiền bạc đã bị thằng bạn nối khố bất lương quỵt nợ và nhà cửa đã bị thằng em kết nghĩa chó chết chiếm đoạt. Đã thế người đó còn để lại trong thư cho gã những lời lãng mạn đẹp như hoa hồng buổi sáng:

“Vâng! Nhất định khi trở về Việt Nam em sẽ đưa vợ con đến chào anh. Lúc bấy giờ, em sẽ thoải mái được nói lời cám ơn anh, cám ơn vị ân nhân đặc biệt của mình.

Ps: Anh!

Chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Hãy đến làm lành với chị để các cháu được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố, cả mẹ.”

Và vì thế tôi coi nhân vật gã Khờ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến là một Thằng ngốc Việt Nam còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này. Một thằng ngốc hiện đại nên mới có được sự may mắn từ những phép màu hiện đại như khả năng kỳ tài của anh chàng người Nhật gốc Việt kia. Tôi thấy mình cần phải đọc Chuyện của gã khờ Chuyện của gã khờ này kỹ hơn và ngẫm nghĩ sâu hơn?

Sài Gòn, thứ sáu 09-09-2016
Nguyễn Bàng
Địa chỉ: Thành phố Sài Gòn

Từ cú đấm vào mặt thành cái "gạt tay trúng má" và sự lạm quyền của công an

Mẹ Nấm (Danlambao) - Trả lời báo chí về hành vi đấm vào mặt phóng viên Quang Thế (báo Tuổi Trẻ - văn phòng Hà Nội) của công an huyện Đông Anh, ông Nguyễn Duy Ngọc - chức vụ đại tá - (Phó giám đốc CA Hà Nội, Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra) đã gọi đó là hành động "gạt tay trúng má". Hình thức xử lý viên công an đánh người là cảnh cáo và mức phạt dành cho phóng viên là 14,5 triệu đồng. Đây là một vụ việc được xem là án lệ nhằm tái khẳng định sứ mạnh độc tôn của ngành công an gới báo giới. Và chắc chắn việc sử dụng bạo lực của công an sẽ tiếp tục diễn ra nếu sự việc này được xử lý theo kiểu thoả hiệp và cho chìm xuồng.

Trước báo giới, mặc dù có thừa nhận đã xảy ra xô xát giữa cảnh sát hình sự huyện Đông Anh và phóng viên Quang Thế tại hiện trường vụ án tài xế taxi tử vong ở cầu Nhật Tân, tuy nhiên đại diện công an Hà Nội đã phủ nhận chuyện đánh người. Ngoài việc chuyển đổi hành vi đấm vào mặt thành "gạt tay trúng má" phóng viên thì công an còn khuyến mãi thêm một biên bản phạt 14,5 triệu đồng với phóng viên Quang Thế vì: 

- Vào khu vực cấm nơi tiến hành các hoạt động có nội dung thuộc phạm vi bí mật nhà nước mà không được phép với mức phạt, chụp ảnh tại khu vực cấm, 

- Có lời nói lăng mạ người thi hành công vụ với mức phạt, 

- Lợi dụng tư cách nhà báo, phóng viên can thiệp cản trở hoạt động đúng pháp luật của tổ chức cá nhân với mức phạt, 

- Đỗ xe mô tô trên cầu, 

- Không chấp hành hiệu lệnh của người điều khiển giao thông.

Hiện trường vụ án theo luật nếu không có lực lượng chức năng mặc đồng phục bảo vệ, không có băng phân cách khu vực giới hạn theo quy định của pháp luật thì không thể tuỳ tiện định giá đó là "bí mật nhà nước".

Từ trước đến nay, lực lượng công an đã quá quen với kiểu "cấm quay phim chụp ảnh" tuỳ tiện nên luôn ngăn cản người khác ghi hình nên đã luôn xảy ra xô xát.

Tôi không quá ngạc nhiên với việc cấm ghi hình ở các khu vực công cộng, các phiên toà công khai.. Nếu thích, chỉ cần mang một tấm bảng hiệu đỏ đến nơi xảy ra sự việc, công an hoàn toàn có thể cướp giật, đập máy ảnh và bắt giữ người sử dụng điện thoại tại khu vực đó. Việc này hẳn các bạn đã từng tham gia biểu tình và đi dự các phiên toà rõ hơn ai hết.

Sự việc xảy ra đối với phóng viên Quang Thế hôm nay, đã từng xảy ra với rất nhiều bloggers, với những người dân bình thường khi chứng kiến nhiều sự việc có liên quan đến công an nơi công cộng.

Nhà báo có thể tự bảo vệ mình không?

Nếu luật báo chí có tác dụng, nếu hội nhà báo và cơ quan chủ quản đủ dũng cảm để bảo vệ đồng nghiệp của mình - tôi tin rằng sự việc "gạt tay trúng má" sẽ không thể tạo tiền lệ giới hạn quyền tác nghiệp và thông tin của báo giới.

Tại sao ông đại tá Ngọc lại có thể hồn nhiên gọi cú đấm vào mặt đến chảy máu là "gạt tay trúng má"? Đó là vì tâm lý cả nể, sợ va chạm với công an xưa nay của nhiều nhà báo.

Một lý do khác dung túng cho sự lạm quyền của công an chính là mỗi vị tổng biên tập của các tờ báo trong nước đều là đảng viên. Cơ chế tự kiểm duyệt của các vị TBT này khá nhanh nhạy do định hướng bởi Ban tuyên giáo và bởi quyết định lựa chọn của từng cá nhân.

Sự lạm quyền của công an ít nhiều bắt đầu từ sự cam chịu và sợ hãi của nhiều người.

Để không còn ai bị "gạt tay trúng má" đến toé máu như Quang Thế hôm qua, các nhà báo chỉ còn một lựa chọn là phải lên tiếng và đưa sự việc ra trước toà án để xét xử.

Mẹ Nấm
danlambaovn.blogspot.com

Vụ công an Đông Anh hành hung nhà báo: Liệu công an có thể đổi trắng thay đen?


Bình thường và bất bình thường

Những vụ công an hành hung, thậm chí sát hại người dân tại đồn, trong trại giam xảy ra như cơm bữa lâu nay đã làm không ít người dân không mấy ngạc nhiên trước vụ công an huyện Đông Anh (Hà Nội) đấm hộc máu miệng phóng viên Quang Thế của báo Tuổi Trẻ sáng 23-9-2016 tại cầu Nhật Tân. Điều bất thường đối với nhân loại văn minh đã trở thành bình thường ở Việt Nam lâu nay.

Thế nhưng, một tuần sau vụ việc, tuyên bố chính thức với báo chí chiều 29-9 của đại tá Phó giám đốc kiêm Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an Hà Nội Nguyễn Duy Ngọc đã thực sự gây sửng sốt, kinh ngạc cho báo giới cùng dư luận xã hội. Theo đó, kết luận điều tra ban đầu của Công an Hà Nội đây là một vụ “xô xát” (?). Hai cán bộ, chiến sĩ công an Đông Anh bị Công an Hà Nội chỉ đạo Công an Đông Anh tiến hành kiểm điểm, xử lý vì vi phạm quy tắc ứng xử của công an nhân dân. Công an Ngô Quang Hưng “có dùng tay gạt trúng vào má của nhà báo Quang Thế và có hành vi giơ chân đá, mặc dù không trúng”, bị khiển trách. Công an Nguyễn Văn Thuyên (gạt máy quay) “do chưa có hành động cụ thể gây ra tác hại cụ thể đối với ai, đã yêu cầu kiểm điểm phê bình rút kinh nghiệm”. 

Về phía nạn nhân, chiều tối 29-9, Công an quận Tây Hồ ra thông báo, gửi quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với nhà báo Quang Thế. Quyết định nêu các lỗi và mức phạt tương ứng:

“Vào khu vực cấm nơi tiến hành các hoạt động có nội dung thuộc phạm vi bí mật nhà nước mà không được phép, phạt 2.000.000 đồng; Chụp ảnh tại khu vực cấm, phạt 2.000.000 đồng; Có lời nói lăng mạ người thi hành công vụ, phạt 2.500.000 đồng; Lợi dụng tư cách nhà báo, phóng viên can thiệp cản trở hoạt động đúng phát luật của tổ chức cá nhân, phạt 7.500.000 đồng; Đỗ xe mô tô trên cầu, phạt 350.000 đồng; Không chấp hành hiệu lệnh của người điều khiển giao thông, phạt 55.000 đồng.

Tổng tiền phạt với các lỗi mà Công an quận Tây Hồ cho rằng nhà báo Quang Thế vi phạm là 14.405.000 đồng” (Nhà báo Quang Thế cho biết chỉ chấp nhận lỗi đậu xe mô tô trên cầu).

Vụ hành hung:

Sáng 23-9, tiếp nhận thông tin phản ánh của bạn đọc và chỉ đạo của cơ quan, nhà báo Quang Thế đến cầu Nhật Tân tìm hiểu vụ việc một tài xế taxi nhảy từ trên cầu xuống đất, tử vong.

Đến nơi, Quang Thế không thấy có biển thông báo cấm chụp ảnh, ghi hình, lực lượng chức năng cũng không căng dây bảo vệ hiện trường. Rất nhiều người dân đứng trên cầu đang dùng điện thoại quay phim, chụp ảnh vụ việc.

Khi Quang Thế đưa máy ảnh ra chụp ảnh thì có một cán bộ chiến sĩ công an mặc cảnh phục ra ngăn cản không cho chụp. Sau đó Quang Thế đi ra cách xa hiện trường và chụp ảnh thì CSHS Công an Đông Anh, mặc thường phục lao vào cản trở và hành hung.

Quang Thế bị đánh chảy máu mồm, bị đấm vào đầu gây choáng váng. Rất nhiều người dân, đồng nghiệp các báo có mặt ở hiện trường đã chụp ảnh, ghi hình vụ Quang Thế bị hành hung.

Sau khi vụ việc xảy ra, Quang Thế đã đến Công an xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh (cơ quan Công an nhất nơi xảy ra vụ việc) để đưa đơn trình báo vụ bị hành hung khi đang tác nghiệp.

Vụ cản trở, hành hung nhà báo Quang Thế cũng được nhiều nhà báo đồng nghiệp và người dân có mặt tại hiện trường quay clip rất rõ ràng, đã được nhiều tờ báo đăng tải.

3. Các cơ quan hữu trách:

- Ngay sáng 23-9, Thiếu tướng Đoàn Duy Khương, Giám đốc công an Hà Nội cho biết: "Tôi đã nhận được báo cáo của Công an huyện Đông Anh về vụ việc này. Sau khi xem báo cáo, tôi đã giao cho PC 44, công an TP Hà Nội xuống kiểm tra. Nếu có việc Công an huyện Đông Anh đánh phóng viên thì sẽ xử lý nghiêm; nếu người đánh không phải là công an thì cũng phải xử lý nghiêm, không để tình trạng này tái diễn."

- Ngay chiều 23-9, thượng tá Phạm Nam Thắng, Đội trưởng Đội CSHS Công an huyện Đông Anh (Hà Nội) đã trực tiếp đến làm việc với Văn phòng đại diện báo Tuổi Trẻ tại Hà Nội. Thượng tá Thắng thừa nhận cán bộ chiến sỹ của đơn vị đã có “thái độ không đúng. Đây là những cán bộ trẻ, có thể do bị áp lực vì lúc đang làm ở hiện trường rất đông người hiếu kỳ tụ tập xem nên hành xử không đúng”. 

Ông Thắng cho rằng đây là sự việc rất đáng tiếc và thay mặt đơn vị xin lỗi cá nhân nhà báo Trần Quang Thế, xin lỗi báo Tuổi Trẻ.

- Ngày 24/9, Hội Nhà báo Việt Nam có công văn gửi Công an TP. Hà Nội và Công an huyện Đông Anh, yêu cầu Công an TP. Hà Nội chỉ đạo Công an huyện Đông Anh và các đơn vị có liên quan xác minh vụ cản trở, hành hung nhà báo, xử lý nghiêm minh, thông báo trên công luận và trả lời Hội Nhà báo Việt Nam. 

- Ngày 25-9, Văn phòng UBND TP Hà Nội ra văn bản truyền đạt ý kiến chỉ đạo của Chủ tịch Nguyễn Đức Chung yêu cầu điều tra làm rõ vụ việc phóng viên Trần Quang Thế (công tác tại báo Tuổi Trẻ) bị cán bộ Đội CSHS huyện Đông Anh hành hung khi tác nghiệp trên cầu Nhật Tân. Giao Công an thành phố xác minh và xử lý nghiêm theo quy định pháp luật, đồng thời báo cáo Thành ủy, UBND TP và thông tin trả lời báo chí trước ngày 27/9.

4. Những câu hỏi:

- Báo chí có chức năng điều tra, công an cũng vậy. Đều là thực thi công vụ, công an lấy quyền gì đuổi nhà báo tác nghiệp? Báo chí có chức năng giám sát, ai đảm bảo công an sẽ kết luận điều tra vụ án thi thể tài xế taxi dưới chân cầu chính xác, khách quan, nếu không có sự giám sát của báo chí? Công an sẽ nghĩ gì, nếu nhà báo cũng lạm quyền tác nghiệp điều tra, đuổi công an khỏi hiện trường?

- Điều 2 - Luật Báo chí quy định rõ: “không một tổ chức, cá nhân nào được hạn chế, cản trở báo chí, nhà báo hoạt động”, hành vi lạm quyền, xua đuổi nhà báo tác nghiệp tại hiện trường có vi phạm Luật Báo chí?

- Căn cứ pháp luật nào để Công an Quân Tây Hồ quy kết nhà báo Quang Thế “vào khu vực cấm nơi tiến hành các hoạt động có nội dung thuộc phạm vi bí mật nhà nước mà không được phép; Chụp ảnh tại khu vực cấm”, khi công an không căng dây khoanh vùng khu vực hiện trường cần bảo vệ, không đặt biển cấm quay phim, chụp ảnh?

- Tại sao lâu nay trong hầu hết những vụ án tương tự ở khắp cả nước, công an và nhà báo vẫn cùng nhau tác nghiệp bình thường, không xảy ra cản trở, hành hung nhà báo, cũng chẳng phạt nhà báo. Phải chăng vì công an Đông Anh đã lỡ hành hung thô bạo nhà báo, nên công an Hà Nội phải chỉ đạo Công an Tây Hồ ra quyết định phạt vô lối nhà báo để khỏa lấp sai trái của cán bộ, chiến sĩ thuộc quyền?

- Đối thoại đôi co giữa công an và nhà báo (trong clip) có là sự lăng mạ của nhà báo với công an?

- Chi tiết nhà báo lùi ra xa để chụp ảnh hiện trường có là “can thiệp, cản trở” công an tác nghiệp điều tra?

- Vụ công an hung hăng đấm nhà báo Quang Thế hộc máu miệng giữa đông người dân, phóng viên có mặt tại hiện trường rõ ràng mang tính chất côn đồ, đã đủ để khởi tố tội gây thương tích chưa?

- Với nhà báo mà công an còn giở thói côn đồ như vậy, với người dân bình thường, thấp cổ bé họng, công an sẽ còn hành xử đến thế nào? Quy định của ngành công an: “Đối với dân phải kính trọng, lễ phép” thể hiện như vậy ư?

- Vụ việc ngay chốn đông người chứng kiến, giữa thanh thiên bạch nhật Thủ đô, gây xôn xao, bức xúc công luận trong và ngoài nước cả tuần nay, clip ghi hiện trường vụ việc đã được báo chí nhà nước đăng tải rộng rãi, các cơ quan hữu trách đều đã lên tiếng, nóng lòng theo dõi việc xử lý, mà Công an Hà Nội vẫn trơ tráo, trắng trợn kết luận và công bố như thách thức pháp luật, chọc giận dư luận như vậy. Thử hỏi những vụ dùng nhục hình tra tấn đánh đập, những án mạng xảy kín đáo ra tại đồn công an, trong trại giam, ai còn có thể tin vào kết luận, công bố của công an?

- Công an Đông Anh, Công an Hà nội đã đổi trắng thay đen như vậy, Bộ Công an, Viện Kiểm sát Tối cao liệu có thể làm ngơ?

Ảnh (trên các báo): - Công an Đông Anh xua đuổi, hành hung nhà báo Quang Thế

Đại tá Nguyễn Duy Ngọc, PGĐ kiêm Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an Hà Nội.

Blogger Nguyễn Ngọc Già sắp ra toà phúc thẩm

CTV Danlambao - Nhà cầm quyền CSVN sắp mở phiên toà phúc thẩm blogger Nguyễn Ngọc Già, tên thật Nguyễn Đình Ngọc với cáo buộc “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 BLHS.

Dự kiến, phiên toà sẽ diễn ra vào lúc 13h 30 phút ngày 5/10/2016, tại trụ sở tòa án thành phố nhân dân TP.HCM, địa chỉ: số 131, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Phường Bến Thành, Quận 1.

Ban đầu, phiên phúc thẩm lẽ ra đã được diễn ra hôm 7/9 nhưng đã bị hoãn lại mà không rõ lý do. 

Tại phiên sơ thẩm hồi cuối tháng 3/2016, blogger Nguyễn Ngọc Già bị kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản chế. 

Không chấp nhận bản án bất công như trên, ông đã gửi đơn kháng cáo đến tòa án tối cao, yêu cầu xét xử lại.

Được biết, blogger này đã chỉ định ông Hà Huy Sơn làm luật sư bào chữa cho mình tại phiên tòa phúc thẩm.

Nguồn tin gửi đến Danlambao cho hay, sau gần 2 năm bị giam giữ, sức khỏe của ông đã giảm sút đi nhiều nhưng tinh thần đấu tranh vẫn rất vững vàng.

Nguyễn Ngọc Già là ai?

Blogger Nguyễn Ngọc Già tên thật Nguyễn Đình Ngọc sinh ngày 13/2/1966 tại Phan Thiết, Bình Thuận. Xuất thân từ gia đình “cách mạng”. Bố là đảng viên 50 năm tuổi đảng và bà nội ông được phong là “mẹ Việt Nam anh hùng”.

Năm 1996-2009, ông làm việc tại Đài truyền hình TP HCM, giữ chức phó trưởng phòng kế hoạch dự án.

Năm 2008-2009, từng giữ chức phó trưởng ban tư liệu. Nhưng sau đó ông xin nghỉ việc tại đài truyền hình và chuyển sang kinh doanh bất động sản.

Qua bút danh Nguyễn Ngọc Già, ông có nhiều bài viết mang tính lý luận sâu sắc đăng tải trên Dân Làm Báo, góp phần không nhỏ cho công cuộc đấu tranh dân chủ. Các bài viết của Nguyễn Ngọc Già được đánh giá là có sức “công phá” thẳng vào chế độ CSVN. 

Ông bị bắt tại nhà riêng (địa chỉ: căn hộ 2EP1 - 11 (G11 - 4) Skygarden 1, khu phố 6, phường Tân Phong, quận 7, TpHCM) vào đầu tháng 12/2014.

Trong thời gian giam giữ, xon trai ông là Nguyễn Đình Vĩnh Khang cũng qua đời trong một tai nạn giao thông ở tuổi 19. 

Công an đánh dã man người bán hàng rong


CTV Danlambao - Vào lúc 20h tối ngày 29/9, một chị bán hàng rong đã bị công an đánh đập hết sức dã man tại khu vực hồ Con Rùa (quận 3, Sài Gòn).

Tên công an Bùi Xuân Hải, công tác tại công an phường 6, quận 3 là người trực tiếp đuổi, đấm, đá, giật tóc kéo lê thân thể người nữ bán rong trên đường. Tên Hải chỉ ngừng tay khi có sự can thiệp của người dân.

Khuôn mặt tên CA ác ôn Bùi Xuân Hải



Đặc biệt, khi ra tay hành hung, tên Hải đang mang bảng tên của một người khác đang công tác tại phường 6, có tên Phạm Anh Dũng.

Chị hàng rong được người dân chở đi cấp cứu trong tình trạng ngất xỉu và máu vẫn đang chảy ở vùng đầu.

Bàn tay nhuộm máu đồng bào

Trao đổi với CTV Danlambao, một người dân có mặt tại thời điểm xảy ra sự việc cho biết: 

"Khi người dân đưa chị kia thì người công an nhanh chóng bước lên xe, nổ máy chạy đi nhưng đã bị người dân chặn xe lại, yêu cầu xuống xe làm rõ sự việc. Tuy nhiên, người công an vẫn ngồi trên xe và tỏ thái độ thách thức. Khi lực lượng 113 xuất hiện thì họ giải tán mọi người và đưa người công an đi".



Nạn nhân là một chị bán hàng rong, đã phải nhập viện trong tình trạng ngất xỉu và máu vẫn chảy

Tình trạng công an lạm dụng bạo lực với người dân đang diễn ra với mức độ ngày càng tăng: Công an đánh nhà báo, đánh người dân tham dự phiên toà công khai, đánh thương lái, đánh người bán hàng rong.... Và tình trạng công an đánh dân sẽ còn tăng lên nữa khi đảng uỷ công an vừa có chân ông tổng Lú.



Hãy đồng lòng hạ bệ CSVN

Bạn đọc Danlambao - Bây giờ thì ai cũng rõ cái bộ mặt thật của đảng CSVN và CSTQ đến nỗi không ai còn có niềm tin vào đảng nữa (có chăng chỉ là bọn sâu mọt, giáo điều để ngồi đó độc tài hút máu dân lành). Còn xã hội thì tham ô thối nát từ trên xuống dưới, đạo đức xuống tới mức đáy, người dân thật phải gù lưng ra mà sống vì không còn biết cách nào khác. Những người có cơ hội ra đi (kể cả bọn con ông cháu cha của chúng) khỏi nước thì lần lượt ra đi tìm đường sống. Rốt lại cả nước chỉ còn lại bọn độc tài hút máu và những người dân đen thấp cổ bé miệng, hé răng là bị chúng thẳng tay đàn áp dã mang giống như các cuộc biểu tình phản đối Formosa vừa rồi. 

Xã hội VN thật chán sống đến nỗi cái cột đèn đi được cũng đi dân ta thì trúng kế của Bắc Kinh rồi. Dân ta bỏ đi thì bọn Bắc Kinh đưa người của chúng sang nước ta đồng hóa dân ta từ từ chiếm trọn nước ta thành lập Hiệp chủng quốc Đại Hán. Bè lũ bán nước cùng với chúng vơ vét tài nguyên đổi ra thành tiền, cướp đất cướp quyền sống của dân ta như mọi người đều biết cả nhưng đấu tranh thì đã bao nhiêu năm nay kêu gào tự do dân chủ nhân quyền mà rốt lại ĐCSVN ngày càng mạnh tay đàn áp và cũng cố quyền lực của chúng đến nỗi cả nước như một nhà tù vĩ đại, chẳng còn tìm được niềm tin ở nơi nào nữa. Nếu những người dân còn chút tình dân tộc đất nước mà không biết hiệp lực đoàn kết đồng lòng dùng nhu thắng cương thì chẳng còn chút hy vọng nào cho những người nói tiếng Việt giữ được nước Việt của tiền nhân cha ông để lại. Hãy cùng nhau lợi dụng sức mạnh thông tin toàn cầu ngày nay, kêu gọi khối đại đoàn kết dân tộc lấy bài học lịch sử "lấy nhân nghĩa để thắng hung tàn; lấy trí nhân để thay cường bạo" thì mới quét sạch bè lũ độc tài tham quyền cố vị bán nước hại dân. 

Bài học lịch sử đó là khi quân Nguyên kéo sang đánh nước ta, Đức Trần Hưng Đạo đã dùng diệu kế kêu gọi toàn dân rút vào những nơi cố thủ bỏ nhà không vườn trống để phá vỡ chiến lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh tức là không cho quân địch cướp lương thực của ta để nuôi quân của chúng, thì quân thù từ phương xa đến, ăn hết lương thực của chúng mang theo rồi chúng sẽ trở nên đói mà không có sức chống cự khi quân ta phản công. Nhờ đó mà sau Hội Nghị Diên Hồng toàn dân ta một lòng theo kế sách của Trần Hưng Đạo phản công mà thắng quân thù giữ nước. Vậy dân ta hãy áp dụng kế sách đi ấy mà chống lại ĐCSVN và quét sạch chúng đi để gìn giữ nước Việt dân Việt. 

Hãy nhớ lại, những người vượt biển ngày xưa mà hiện đang lưu vong xứ người, đồng bào ta đã phải liều chết, bỏ công việc và đời sống sinh hoạt thường ngày cần có ăn, uống, ngủ, nghĩ mà ra đi tìm cái sống giữa muôn ngàn nguy hiểm cái chết gần kề hoặc chết trên biển cả, hoặc bị CS bắt đi tù đầy khổ sở... mà đến được các trại tỵ nạn cũng không biết tương lai sẽ về đâu. Vậy mà họ vẫn một lòng nhất quyết ra đi vì cái thời đó không có phương tiện thông tin đại chúng để cùng nhau hiệp lực chống lại cái đảng CSVN cường hào ác bá. 

Nay thì thời thế đã khác hẳn, chúng ta đang có phương tiện truyền thông đại chúng là internet, mạng lưới điện toán toàn cầu. Vậy sao đồng bào ta không cùng nhau chia sẻ kế sách chuẩn bị lương thảo để sống cầm hơi bằng cháo lỏng qua ngày, hẹn ngày giờ tạm dừng lại cuộc sống đời thường, tọa kháng tại nhà bất bạo động, tạm không nhóm chợ, học sinh thôi tạm nghĩ học, công nhân tạm nghĩ đến sở, mọi người tạm thôi đi lại, tạm thôi coi hát, tiệm quán tạm đóng cửa giống như chiều 30 Tết, để cả nước giống lên tiếng nói biểu tình bất bạo động mà bọn công an, công an chìm giả dạng làm côn đồ và dự luận viên chẳng thể nào vào nhà đánh đập hay đàn áp ai được. Cùng lúc kêu gọi kiều bào khắp nơi trên thế giới chung sức một lòng, tạm ngưng về thăm thân nhân luôn trong lúc phát động khởi nghĩa bất bạo động. Cùng nhau cứ ăn tết nghèo, không nhậu nhẹt, không phung phí lương thảo mà chia sớt cho những người nghèo đói, không bạo động mà toàn bộ bất động (chỉ có bệnh viện là mở cửa lo cho người bệnh) yêu cầu ĐCSVN trả lại quyền lãnh đạo đất nước cho toàn dân, yêu cầu Liên Hiệp Quốc giúp đỡ giám sát bầu cử tự do dân chủ để lập lên chính phủ mới đa nguyên đa đảng tự do dân chủ thì mới diệt được hoạ CS mà gìn giữ đất Việt. Nhờ phương tiện truyền thông mạng lưới toàn cầu, nhờ lãnh đạo của nhà báo tự do, và lãnh đạo những nhóm xã hội dân sự cùng với những người lãnh đạo yêu nước muốn từ bỏ CS hiệp lực lại với nhau phát lệnh khỏi nghĩa hẹn ngày giờ nhất định, kêu gọi đồng bào đồng tâm chuẩn bị để cả nước dường như dừng lại thì mới thắng CSVN. 

CSVN ác ôn thật, nhưng nếu dân ta chịu cúi đầu cho CSVN cai trị thì dân ta còn ác đối với con cháu chúng ta hơn cả bọn CSVN. CSVN bóc lột, đàn áp khiến cho dân ta khổ nhưng chính dân ta làm dân ta khổ hơn nữa khi không đồng lòng hiệp lực để hạ bệ chúng và dân ta tự làm khổ mình khi kiếm được đồng tiền (kể cả nhận được sự trợ giúp từ thân nhân ở nước ngoài) lại đi phung phí vào café thuốc lá và rượu chè nhậu nhẹt, mua vé văn nghệ… để rồi trở nên bị CSVN làm cho trở nên ngu dân để bị chúng tiếp tục đàn áp. Ai cũng thủ và chỉ biết nghĩ đến mình trước nên cứ chìu theo chúng đút lót thì chúng càng vơ vét và ngồi chơi xơi nước trong khi mọi người phải gù lưng ra để chịu đựng mà không biết bao giờ mới chấm dứt. Đừng đợi Mỹ, Pháp, Nhật vào giúp chúng ta, mà 80 triệu đồng bào ta (vì trừ khoảng 10 triệu đang theo CS) phải giúp cho chính mình trước. Vụ Thiên An Môn rất đau đớn nhưng chẳng có phương Tây nào giúp được. Dân Bắc Hàn đã rên xiếc bao lâu nay vẫn không ai giúp được. Dân ta cũng không ngoại lệ. Chỉ còn cách cùng nhau đoàn kết hạ bệ CSVN. 

Hãy nhớ lại, những ngày trước 30/04/1975 cả miền Nam trường học tự đóng cửa, công sở tự bỏ trống, bệnh viện cũng bỏ hoang, cả nước VNCH tán loạn chạy thoát thân vậy mà sau đó miền Nam vẫn trở lại cuộc sống đời thường được. Còn đàng này cả nước không tán loạn mà chỉ tạm dừng mọi sinh hoạt đời thường để toạ kháng tại nhà bất bạo động để cả nước gây tiếng vang ra cả thế giới thì CSVN không còn cách nào ngồi lỳ để đọa đày dân ta nữa. Nhờ thời cơ thuận lợi hiện nay, các nước tự do dân chủ đều có toà sứ quán ở VN. Khi có một cuộc biểu tình bất bạo động như vậy đến nỗi nhân niên các toà đại cũng ở nhà cả nước cứ như chiều 30 Tết kéo dài một tuần lễ nhiều lắm là hai tuần thì ĐCSVN sẽ bị phế truất và các đảng yêu nước chân chính sẽ được Liên Hiệp Quốc gởi quân đến giữ hoà bình trật tự và một cuộc bầu cử tự do dân chủ sẽ thành lập tiến tới một giai đoạn tốt đẹp cho dân và nước VN. 

30.09.2016

Chúng ta đoàn kết cùng linh mục thắp đuốc Đặng Hữu Nam

Cảm tạ người thắp đuốc cùng anh em
Đây đuốc sáng đòi công lý tập thể 
Trách nhiệm đất nước cần được bảo vệ
Làn sóng dân chủ thế giới vào xem

500 đơn báo “Times” cũng điếng người
Dàn đồng ca ú ớ không ra hơi
Khi trăm triệu đơn khắp vạn mọi miền
Ba đầu sáu tay Fucmosa cũng chẳng yên

Ơi đoàn người hiên ngang lúc tảng sáng
Hành khúc ca có Đức Chúa Thánh Thần
Chúng con muốn sống (Chúa ơi) chúng con muốn sống
Rừng vàng biển bạc hải đảo còn không

Biển chẳng hồi sinh thuyền bè treo bóng
Nỗi sinh tồn trong tay lũ quan tham
Thành Hồ trôi như bọt bèo đất nước
Bao nhiêu sông Hồ chờ chết lặng câm

Môi trường sống quốc gia sao cướp đậm
Xứ sở khóc cười bao điều nghịch lý
Nghệ An đánh động tòa án lương tâm
Toàn dân chờ ngày tòa án của dân!

30.09.2016

Ted Osius trao những viên kẹo khó nuốt cho Việt Nam

Phạm Trần (Danlambao) - “Mở cửa thị trường của mình với thế giới bên ngoài, cho phép tự do trao đổi ý kiến trên Facebook, và tạo ra một lực lượng lao động trẻ và có tinh thần khởi nghiệp. Ở mọi nơi tôi đến trên đất nước này, tôi đều có thể thấy những kết quả mà quá trình này mang lại: hàng triệu người được thoát nghèo; giới trẻ rất lạc quan về tương lai của họ; các cộng đồng được bảo vệ an toàn hơn trước tác động của biến đổi khí hậu. Việt Nam có nhiều điều để tự hào, chắc chắn là vậy, nhưng cùng nhau chúng ta có thể làm còn nhiều hơn nữa.” (Theo tài liệu từ Tòa Đại sứ Mỹ ở Hà Nội).

Đó là lời tuyên bố của ông Ted Osius, Đại sứ Mỹ tại Việt Nam trong diễn văn tại Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh (Hà Nội) ngày 27/09/2016.

Nhưng những việc mà Hoa Kỳ và Việt Nam “có thể làm còn nhiều hơn nữa” là những việc gì?

Trước hết, ông Đại sứ nói thẳng: “Tôi tin là Hoa Kỳ đã hiểu được rằng sự tăng trưởng, tiến bộ, hòa bình và ổn định đều sẽ được thúc đẩy tối đa bằng việc cho phép mọi tiếng nói đều được lắng nghe. Việt Nam sẽ chỉ khai thác được tối đa tiềm năng của mình khi xã hội dân sự có thể được hưởng những quyền tự do lớn hơn để thành lập tổ chức một cách ôn hòa, tự do trao đổi ý kiến trên Internet và mạng xã hội, và tham gia vào quá trình hoạch định chính sách.”

Dùng ngôn ngữ ngoại giao, Đại sứ Osius minh định: “Hoa Kỳ không tìm cách ra điều kiện hay áp đặt những điều chúng tôi tin là đúng lên bất kỳ đối tác nào của chúng tôi. Trên thực tế, nguyên tắc cơ bản làm nền tảng cho mối quan hệ Hoa Kỳ-Việt Nam là tôn trọng lẫn nhau đối với chủ quyền và hệ thống chính trị khác biệt. Nhưng tôi mời các bạn, nhất là khi các bạn tìm lời giải cho những câu hỏi khó, coi Hoa Kỳ là một nguồn hữu ích. Trong quá trình chúng tôi phát triển thành một quốc gia như hiện nay, chúng tôi đã phải xoay xở với nhiều trong số những vấn đề mà các bạn hiện phải giải quyết, và tôi tin rằng chúng tôi có thể chia sẻ những bài học chúng tôi đã thu được.”

Khuyến cáo của ông Osius tuy không mới nhưng được đưa ra vào lúc Ban Tuyên giáo đảng ra lệnh cho Bộ Thông tin và Truyền thông, Quân đội và Công an, tăng cường ngăn chặn, kiểm soát và siết chặt thông tin trên Facebook và các mạng dân sự ở Việt Nam để đề phòng các thông tin không đi cùng chiều với đảng.

Theo lập luận của báo-đài nhà nước thì những nhận xét, phê bình và chỉ trích chủ trương, chính sách của nhà nước trên các mạng xã hội hay Facebook đều là những “thông tin độc hại” của điều được gọi là “các thế lực thù địch” bên ngoài, “những phần tử cơ hội chính trị” và “bất mãn” trong nước tung ra. Mục đích cuối cùng của các bài viết này, theo quan điểm của nhà nước, là nhằm chống phá và làm suy yếu đảng cầm quyền Cộng sản Việt Nam.

QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN

Một trong những bài viết phản biện thuộc loại này là của Đại tá, Thạc Sĩ Nguyễn Đức Thắng (Viện Khoa học xã hội nhân văn quân sự) được báo Quân đội Nhân dân phổ biến ngày 13/7/2016.

Ông viết: “Thực tế, bên cạnh các thông tin bổ ích, có giá trị đối với xã hội thì còn vô số thông tin, hình ảnh có nội dung xấu độc, trái với truyền thống văn hóa dân tộc cũng được tán phát lên các trang thông tin điện tử (website), blog, mạng xã hội, trên phần phản hồi (comment) của các báo điện tử… Vì vậy, các thế lực thù địch đang triệt để lợi dụng internet và lập nhiều trang Facebook để truyền bá những thông tin xấu độc, đăng tải những status trên trang Facebook cá nhân với ngôn ngữ, luận điệu đầy tính kích động, phản động, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước, phủ nhận thành tựu của công cuộc đổi mới, tìm mọi cách thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” nội bộ ta trên mọi lĩnh vực.”

Ông Thắng gay gắt thêm: “Thông tin xấu độc tán phát trên internet và mạng xã hội là những thông tin bịa đặt, sai sự thật, bóp méo sự thật, xuyên tạc vấn đề, “đổi trắng, thay đen”, làm lẫn lộn đúng sai, thật giả; hoặc có một phần sự thật nhưng được đưa tin với dụng ý xấu, phân tích và định hướng dư luận bằng luận điệu sai trái, thù địch. Đó là các dạng thông tin có nội dung không phù hợp về chuẩn mực đạo đức, văn hóa, thuần phong mỹ tục như: Kích động đồi trụy, bạo lực, bôi nhọ đời tư, vu khống…; thông tin sai trái, độc hại có tính chất tội phạm tin học như: Lừa đảo trên mạng, đánh cắp thông tin, mật khẩu, tán phát vi-rút…; thông tin sai trái có tính chất chính trị như: Xuyên tạc sự thật lịch sử, phủ nhận Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, chống phá đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, bịa đặt, vu cáo, nói xấu các đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước, quân đội, công an và gây chia rẽ đoàn kết nội bộ, đe dọa an ninh quốc gia...”

Viết như thế là Đại tá Nguyễn Đức Thắng đã hạ thấp trình độ hiểu biết, phân biệt đúng sai, đen trắng của các tầng lớp nhân dân. Những đòi hỏi cần xét lại lịch sử gọi là “giữ nước và dựng nước” của đảng hay phân tích công, tội của ông Hồ Chính Minh đã du nhập Chủ nghĩa nọc độc Cộng sản Mác-Lênin vào Việt Nam khiến đất nước tan hoang, lòng dân phân hóa sau 70 năm (1946-2016) không phải là điều vô ích cho lịch sử và các thế hệ người Việt sau này.

Bởi lẽ lịch sử cần công bắng và song phẳng không chỉ cho người sống mà quan trọng hơn, cho hàng triệu người đã chết oan trong hai cuộc chiến huynh đệ tương tàn do đảng CSVN chủ động.

Tác giả và báo Quân đội Nhân dân cần nên soi mặt vào gương để biết vì sao đã có những bài viết chỉ trích chính sách của đảng và phê bình lãnh đạo. Những người làm nhiệm vụ thông tin và tuyên truyền của nhà nước chỉ được phép nhìn một hướng và viết một chiều nên đã không thấy được, hoặc không dám phê bình những chính sách hay chủ trương không hợp lòng dân mà nhà nước cứ nhắm mắt thi hành. Khi có những lãnh đạo hại dân, tham nhũng, lối sống biến chất, tác phong tha hóa thì lại được cấp này, cấp kia hay các nhóm lợi ích bảo hộ, bao che, bênh đỡ khiến dân bất bình thì làm sao không có người ta thán thay cho dân bằng Facebook hay các mạng xã hội?

Cũng cần hiểu rằng, khi những nhà báo công dân bất chấp nguy hiểm để dấn thân đưa lên mạng điện tử những bài viết chống bất công xã hội và đòi bình đẳng và quyền làm người cho đồng bào mình, hay chỉ trích những sai lầm của đảng và lãnh đạo chẳng qua vì người dân không được quyền ra báo hay lập các cơ quan truyền thông để lên tiếng. 

Quyền này đã quy định rõ ràng trong Điều 25 Hiến pháp 2013 viết rằng: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”

Nhưng nhà nước vẫn cấm dân ra báo và tự cho mình độc quyền thông tin-báo chí thì trách sao người dân phải tự cởi trói mình qua Facebook và các mạng xã hội?

Vì vậy sức mạnh và ảnh hưởng của thông tin tự do trên Internet cũng được ông Nguyễn Đức Thắng nhìn nhận để dọa nạt độc giả như thế này: “Tác hại của những thông tin xấu độc trên internet và mạng xã hội do các thế lực “mạng đen” tung ra có tác động tiêu cực đến tình hình tư tưởng, dư luận xã hội, gây nghi ngờ, gieo rắc sự hoang mang, dao động, làm giảm sút lòng tin của một bộ phận cán bộ, đảng viên và nhân dân đối với Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa. Hệ lụy của thông tin xấu độc ảnh hưởng rất lớn đến đạo đức, lối sống, nhân cách của cá nhân và cộng đồng xã hội. Nếu đạo đức xã hội bị băng hoại, văn hóa dân tộc bị tầm thường hóa, đánh mất bản sắc, an toàn xã hội bị đổ vỡ, thì sẽ tác động mạnh đến chính trị, kinh tế, an ninh, quốc phòng; có nguy cơ dẫn đến mất phương hướng lựa chọn các giá trị, lối sống và niềm tin của một bộ phận không nhỏ trong giới trẻ là đối tượng thường xuyên tiếp cận với Facebook.”

Sở dĩ nhiều cán bộ, đảng viên và lãnh đạo, kể cả trong Quân đội và Công an, vẫn thường được lệnh phải tuyết đối trung thành và bảo vệ đảng, bây giờ cũng đang “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” vì họ đã nhờ các bài viết của Facebook hay mạng xã hội dân sự mà biết được nhiều sự thật đã và đang bị đảng che giấu.

Tỷ dụ như chuyện chống tham nhũng, nạn phe đảng, ăn chia các dự án kinh tế, xà xẻo ngân sách và làm giàu bất chính trong đảng thì có bao giờ báo đảng dám đụng tới vì sợ nêu ra thì sẽ tan hàng rã đám.

Do đó, bài viết trên Quân đội Nhân dân đã mớm cách đề phòng: “Để chủ động ngăn chặn, đẩy lùi thông tin xấu độc trên internet và mạng xã hội, đòi hỏi trước hết mỗi cấp ủy, tổ chức Đảng, chính quyền các cấp cần đẩy mạnh tuyên tuyền, giáo dục để mỗi cán bộ, người dân thấy rõ tính hai mặt của internet và mạng xã hội; nhận diện các thủ đoạn, nội dung thông tin xấu độc, tính chất nguy hại của nó đối với cá nhân và xã hội. Qua đó trang bị kiến thức cần thiết để mỗi người có thể tự sàng lọc, tiếp nhận thông tin hữu ích, chính thống, đồng thời “miễn dịch” với những thông tin xấu độc làm nhiễu loạn môi trường xã hội. Trong quá trình tuyên truyền, giáo dục nâng cao sức đề kháng cho mỗi người trước thông tin xấu độc trên internet và mạng xã hội, cần tiếp tục gắn chặt chẽ với tuyên truyền, thực hiện có hiệu quả Chỉ thị số 46-CT/TW ngày 27/7/2010 của Ban Bí thư Trung ương Đảng (khóa X) về “Chống sự xâm nhập của các sản phẩm văn hóa độc hại gây hủy hoại đạo đức xã hội”; Nghị quyết số 33-NQ/TW ngày 9/6/2014 của Hội nghị Trung ương 9 (khóa XI) “Về xây dựng và phát triển văn hóa, con người Việt Nam đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững đất nước”.

Nhưng khi nói đến các sản phẩm văn hóa độc hại thì nhà nước lại để cho các bài báo của Trung Quốc có nội dung xuyên tạc lịch sử Việt Nam và tuyên truyền chủ quyền biển đảo cho Bắc Kinh được tự do mò vào tận phòng ngủ của người dân.

Điển hình như Bắc Kinh đã tung lên mạng nhiều bài viết, kể cả tiếng Việt, tiếng Trung, Anh, Pháp và cả Tây Ban Nha cho rằng các đảo và vùng nước vùng trời ở Biển Đông nằm trong hình Lưỡi Bò, hay đường 9 đoạn là của tổ tiên người Hoa Để lại.

Họ cho rằng chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông không có gì cần tranh cãi và đổ tội cho Việt Nam đã chiếm đóng trái phép ở Hoàng Sa (bị TQ chiếm năm 1974) và Trường Sa.

Vì vậy không ai biết Ban Tuyên giáo, Quân ủy Trung ương và đảng Ủy Công an mải đi chơi hay không dám hé răng mà để cho phía Trung Quốc tự do chiếm lĩnh tuyên truyền có hại cho Việt Nam khắp thế giới như thế?

Báo đài chính ngạch của nhà nước như Nhân Dân, Quân đội Nhân dân, Đài Tiếng nói Việt Nam, Thông Tấn Xã Việt Nam, TV v.v... có bao giờ dám đụng tới lỗ chân lông của những thương lái Trung Quốc đang phá hoại kinh tế Việt Nam ngay trên lãnh thổ Việt Nam? Họ cũng lơ là chuyện bênh dân chống các Công ty có chân Trung Quốc đã và đang hủy hoại môi trường như Formosa Hà Tĩnh đã vi phạm ở miền Trung.

TPP-HÒA GIẢI DÂN TỘC

Bước sang lĩnh vực hội nhập của Việt Nam vào nền kinh tế thị trường của Thế giới, ông Osius đề cập đến tiến trình của Hiệp ước Kinh tế Xuyên Thái Bình Dương (TPP, Trans-Pacific Partnership).

Ông nói: “Nhìn về phía trước, Hiệp định Đối tác Xuyên Thái bình dương (TPP) sẽ là nền tảng của nỗ lực này. Thực hiện đầy đủ TPP sẽ cho phép Việt Nam đưa được nhiều hơn nữa các sản phẩm của mình vào những thị trường mới, và sẽ thu hút được nguồn đầu tư nước ngoài mới vào đất nước các bạn. Điều đó sẽ làm giảm sự phụ thuộc của Việt Nam vào bất cứ thị trường đơn lẻ nào. Điều đó sẽ củng cố các mối kết nối không chỉ với Hoa Kỳ mà còn với các nước láng giềng của các bạn trong khu vực và với các đối tác mới ở bên kia đại dương.

Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng vẫn còn những việc khó khăn phải làm ở đây tại Việt Nam trước khi các bạn có thể khai thác được đầy đủ lợi thế của tất cả các cơ hội mới này.

Việt Nam đã tiến hành một số bước để cải cách hệ thống các doanh nghiệp nhà nước của mình, nhưng vẫn còn nhiều bất cập. Việt Nam phải tạo không gian trong nền kinh tế của mình cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ cạnh tranh để nền kinh tế Việt Nam khai thác được đầy đủ tiềm năng của mình. Các cơ chế về hải quan phải được hiện đại hóa để đáp ứng các chuẩn mực quốc tế. Các công ty nước ngoài phải tin rằng tài sản trí tuệ của họ sẽ được bảo vệ để họ có thể mang công nghệ của mình tới đây. Họ phải biết rằng các thông lệ lao động công bằng sẽ được thực thi ở mọi nơi, và rằng các đối thủ cạnh tranh của họ sẽ phải cùng đáp ứng những tiêu chuẩn về môi trường như họ. Họ phải hiểu rằng pháp luật Việt Nam sẽ được áp dụng một cách công bằng, minh bạch và nhất quán.”

Tại sao ông Osius nói “vẫn còn nhiều bất cập” trong công tác “cải cách hệ thống các doanh nghiệp nhà nước” của phía Việt Nam? Bởi vì phần lớn trong số hơn 3,100 Doanh nghiệp Nhà nước (DNNN) vẫn tiếp tục làm ăn thua lỗ nặng từ năm này qua năm khác. Nhưng Nhà nước vẫn không sao giải thế, bán cổ phần cho tư nhân hay thay đổi nhân sự và đường lối hoạt động vì “lợi ích nhóm” trong đảng và nhà nước đã toa rập với nhau để chia chác và bảo vệ quyền lợi.

Mặc dù DNNN được hưởng nhiều ưu đãi trong thuê đất, mượn tiền ngân hàng, được hoãn trả nợ, giải dị thủ tục hành chính và chiếm các vị trí lưu thông tiện lợi, nhưng vì quản trị kém, đầu tư bừa bãi ngoài lĩnh vực của mình và tham nhũng nghiêm trọng nên đã nợ nần chồng chất không trả nổi.

Bằng chứng đã thấy trong báo cáo của “Kiểm toán Nhà nước công bố cho thấy, nhiều tập đoàn, tổng công ty, công ty nhà nước hiệu quả hoạt động giảm sút, thua lỗ”, theo một bản tin của Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV, Voice of Vietnam) ngày 21/07/2016.

VOV viết tiếp: “Kết quả kiểm toán năm 2015 vừa được Kiểm toán Nhà nước công bố cho thấy, qua kiểm toán báo cáo tài chính, các hoạt động liên quan đến quản lý, sử dụng vốn và tài sản nhà nước năm 2014 của 234 doanh nghiệp thuộc 38 tập đoàn (TĐ), tổng công ty (TCT), công ty thì hiệu quả hoạt động của nhiều doanh nghiệp giảm sút, thua lỗ.”

Đi vào chi tiết, Kiểm Toán Nhà Nước báo cáo: “Chẳng hạn, tỷ suất lợi nhuận sau thuế/vốn chủ sở hữu năm 2014 của TCT Lâm nghiệp là 8,6% (giảm 3,48% so với năm 2013); Vinaconex 8,5% (giảm 3,33%); PVN 15,56% (giảm 10,45%); Hfic 22,64% (giảm 2,64%); IDICO 9,8% (giảm 1,42%)…

Có đến 5/38 TĐ, TCT, công ty kinh doanh thua lỗ, như: Vinalines lỗ 3.478,48 tỷ đồng; TCT 15 lỗ 471,1 tỷ đồng; Vinaincon lỗ 131,96 tỷ đồng; TCT Mía đường II lỗ 15,18 tỷ đồng; Công ty TNHH MTV In Đắk Lắk lỗ 2,95 tỷ đồng.

Nhiều TĐ, TCT quản lý nợ chưa chặt chẽ, dẫn đến nợ phải thu quá hạn như các tổng công ty: Văn hóa Sài Gòn, Công nghiệp Sài Gòn, Mía đường II, Vinataba, Đường sông miền Nam, Du lịch Sài Gòn, EVN miền Trung, EVN Hà Nội, Vinalines…

Đồng thời, nhiều tập đoàn, tổng công ty cũng để tình trạng nợ khó đòi lớn, như: Mobifone thì riêng Công ty mẹ có nợ khó đòi chiếm 30,4% nợ phải thu; Công ty TNHH MTV Bò sữa thành phố Hồ Chí Minh có nợ khó đòi chiếm 81,19%; Công ty TNHH MTV Xuất nhập khẩu nông lâm hải sản có nợ khó đòi chiếm 62%; Hapro cũng tới 25,7% nợ khó đòi; TCT Điện lực miền Bắc nợ khó đòi 49,8 tỷ đồng, TCT Điện lực miền Nam 16,7 tỷ đồng, TCT Điện lực thành phố Hồ Chí Minh 34,3 tỷ đồng, TCT Truyền tải điện Quốc gia 53,8 tỷ đồng...”.

Làm ăn như thế và hại dân như vậy mà các DNNN vẫn tồn tại thì chỉ có trong chế độ độc tài và tham nhũng ở Việt Nam.

Có lẽ vì thấy rác rưởi còn ngổn ngang trong nhà nên Quốc hội CSVN đã hoãn phe chuẩn TPP, thay vì biểu quyết trong kỳ họp 2 khai mạc ngày 20/10/2016 như dự kiến. Lý do tạm dời, theo lời Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân vì Trung ương đảng chưa đưa ra chỉ thị cho Quốc hội. Việt Nam cũng muốn chờ xem ai, ông Donal Trump của đảng Cộng hòa hay Bà Hillary Clinton của đảng Dân chủ, sẽ làm Tổng thống Mỹ sau cuộc bầu cử ngày 8/11/2016.

Tuy nhiên, không may cho Việt Nam là cả hai ứng cử viên đều chống TPP nên ai làm Tổng thống Mỹ cũng sẽ khó khăn cho Việt Nam.

Hơn nữa Việt Nam vẫn đang ôm khư khư chủ trương trái mùa “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” khiến mọi người nghi ngờ thiện chí thi hành nghiêm chỉnh những điều khoản của TPP của Hà Nội.

HÒA GIẢI DÂN TỘC CÒN XA VỜI

Sau cùng khi nói đến công tác hàn gắn vết thương chiến tranh và cải thiện bang giao giữa hai dân tộc, ông Osius nói: “Quyết định của Tổng thống Obama dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm bán trang thiết bị quốc phòng sẽ cho phép Việt Nam tiếp cận nhiều hơn những công cụ các bạn cần để đảm bảo an ninh của mình. Tôi mong đợi mở rộng sự cộng tác của chúng ta trong việc nâng cao năng lực biển của Việt Nam và hợp tác về cứu trợ nhân đạo trong trường hợp thiên tai. Hoa Kỳ và Việt Nam đã bình thường hóa quan hệ vào năm 1995, và kể từ đó chúng ta đã đi được một chặng đường dài.”

Tuy nhiên, theo nhận xét của ông Đại sứ Mỹ thì công tác hòa giải giữa người Việt với nhau, như Hà Nội đã hứa sẽ làm vẫn chưa thấy đâu.

Ông nói: “Nhưng quá trình hòa giải cho tất cả mọi người – trong đó có những người Mỹ gốc Việt bị ảnh hưởng sâu sắc bởi quá khứ – vẫn chưa hoàn tất. Chúng ta cam kết tạo thuận lợi cho việc giao lưu giữa cộng đồng người gốc Việt tại Hoa Kỳ với người dân và các nhà lãnh đạo Việt Nam như là một phương thức để hàn gắn. Quá trình này sẽ đòi hỏi phải xây dựng lòng tin ở cả hai bên, một việc khó nhưng cần thiết nếu chúng ta muốn khép lại một chương khó khăn của quá khứ với sự tôn trọng, và chuyển trọng tâm chú ý của chúng ta vào tương lai.”

Đó là ước mơ của người Mỹ. Vấn đề hòa giải dân tộc giữa những người Việt bỏ nước ra đi sau năm 1975 với chính quyền Cộng sản độc tài đảng trị không dễ dàng chút nào.

Lý do vì cho đến bây giờ, sau 41 năm kết thúc chiến tranh, đảng và nhà nước CSVN vẫn coi hầu hết những người chạy ra nước ngoài là “những kẻ thù địch” không thể ngồi chung cùng bàn nói chuyện phải trái.

Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” ngày 26/3/2004 không nhằm hòa giải dân tộc mà đảng CSVN chỉ muốn người Việt ở nước ngoài quay đầu về “hòa hợp” vào hệ thống cai trị của đảng CSVN.

Nghị quyết này cũng chỉ muốn “nhuộm đỏ” Cộng đồng người Việt ở nước ngoài để tổ chức Hội đoàn, các Tổ chức chính trị, xã hội và kinh tế để phục vụ cho quyền lợi của nhà nước Việt Nam mà thôi.

Nhưng đảng và nhà nước CSVN đã thất bại. Trên 300,000 trí thức và chuyên gia người Việt ở nước ngoài vẫn làm ngơ trước những mời gọi và chiêu đãi của nhà nước. Thê thảm nhất là lá cờ nền Đỏ sao Vàng của nhà nước CSVN đã bị vùi dập trong suốt 41 năm qua ở mọi nơi trên thế giới.

Do đó, những gì Đại sứ Ted Osius nói ở Hà Nội ngày 27/09/2016, tuy có khích lệ đối với Việt Nam nhưng đó là những viên kẹo khó nuốt trong cả 3 lĩnh vực: Tự do tư tưởng, Tự do mậu dịch theo luật pháp Quốc tế và Hòa giải giữa những người Việt Nam với nhau. 

30.09.2016