Gái-Khế giao duyên

Thuở còn thơ ngày hai buổi trốn trường
Leo lưng trâu, trèo lên cây khế nhỏ
Từ gốc bần nông nghèo khổ
Nó mơ màng mai kia sẽ leo cao

Có ngày trốn học 
Đuổi bướm cầu ao 
Nó dụ khị... 
Cô bé bên nhà hay khóc
Hai đứa cùng chia
Khế thơm cười khúc khích... 
...

Rồi cách mạng bùng lên
Đầu quân dưới hồng kỳ
Đường quê đầy khế ngọt
Nó vặt trụi rồi đi

Hòa bình nó trở về đây
Cây khế già nua, cô gái trâm cài
Nó làm lơ
Chỉ ghé nhà các quan lớn nhỏ
Để làm gì? (khó nói lắm ai ơi) 

Lão khế thờ ơ, cô gái ngậm ngùi
Nhìn hắn leo nhanh trên chính trường nóng bỏng
... 

Hôm nay nhận được tin y 
Không tin được dù đó là sự thật 
Nó đọc Gái Quê thành Trái Khế
"Ma dzê" Trung Quân thành xứ Giang Nam (*)

Thật nhục mặt chưa, giữa thủ đô người
Quên quê hương quên chùm khế ngọt
Quên cô gái nhỏ bao ngày... 
Quên quê hương quên trường xưa học
Chữ đầy lá mít phủi tay

Và quên 
"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ"
Sẽ không xứng mặt làm người!



(*) Trong chuyến đi Đức vừa qua, Phúc Niễng nổ thơ trước 600 Việt kiều ở Berlin với 4 câu thơ của Đỗ Trung Quân - "Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người..." nhưng nỗ lộn, hý hững cho đây là bài thơ của tác giả Giang Nam ở Khánh Hòa.
Previous Post
Next Post
Related Posts