Những vần thơ cho Tạ Phong Tần

Tôi có người quen
Tên cô Tạ Phong Tần
Từ quan
Cô trở về với dân
Khắc khổ bước vào đời bằng chính đôi chân.
Không đi bằng gối.


Tim son, thân liễu yếu, cô dốc hết sức để giúp dân oan vô tội
Vì Độc Lập Dân Chủ Nhân Quyền... nguyện đánh đổi cả tấm thân.

Những chiều mưa miền Hậu Giang bùn bẩn
Chí hào hùng, đầu đội chữ Tự Do.

Dòng bạo cường chảy siết
Cố dìm dập con đò
Vẫn ngược dòng lội
Mặc cho ngàn cơn xoáy.

Cữu Long Giang gởi trọn đau thương về Sông Đáy
Gọi sĩ phu đứng dậy dựng cờ.

Sông Hồng ơi
Sao mê mải trong mơ?
Mặc vận nước bến bờ đôi ngả.

Lá sầu riêng trước sân nhà cô, thu chưa về mà cũng trổi buồn vàng lá
Bao kẻ vô tình rẽ ngả bước đi
Gầm cúi mặt làm ngơ coi như chẳng có chuyện gì
Cô khẽ nhẹ
Thôi buồn chi nhân thế.

Cuộc đấu tranh với bao gian nan nơi thành đô ẩn lệ
Ám hại dùi cui đồ tể lộng hành
Băng đảng côn đồ cố tình hãm hại một mái tóc xanh
Một phụ nữ mỏng manh không tất sắt.

Đường Đất Nước
Hôm nay đầy bóng giặc
Giặc Bắc tràn về thắt chặt cả tương lai
Ôi quê hương dầy bóng tối đêm dài
Em đứng dậy cho ngày mai đuốc sáng

Tạ Phong Tần niềm hiên ngang ngời rạng.

*

Tạ Phong Tần



Nữ lưu mang họ Tạ
Có tên gọi Phong Tần
Hiên ngang như anh thư
Mang đầy nét phong trần.

Thuyền ắp chữ Tự Do
Cố bơi lên dòng ngược
Mặc ngàn cơn nước xoáy
Vẫn vững lái con đò.

Là cháu con Trưng Triệu
Trước mặt tà quyền đểu
Lời hào hùng ái quốc
Nhưng nào chúng có hiểu.

Chúng là những tên hèn
Quì hai gối bon chen
Lập đảng xã hội đen
Vơ vét... hiếp dân nghèo.

Những tôi tớ ma cô
Lập nhà nước côn đồ
Đem Quê Hương dâng bán.
Tổ Quốc họa vong nô.

Hôm nay lội ngược dòng
Thuyền chở đầy hạt bông
Hạt hào hùng khí phách
Đất nước rạng Tiên Rồng.

Người là nguồn ý chí
Tôi tự hào trân quí
Mai không còn đảng ngụy
Hoa đời sẽ đơm bông.

*

Nỗi đau dân tộc

[Tưởng niệm bác Đặng Thị Kim Liêng]



Suốt canh khuya mẹ tuôn dòng lệ
Bởi sáng mai sẽ rời khỏi cõi đời
Bạc Liêu ơi
Việt Nam ơi
Nỗi căm hận, cả trời oán hận...

Vĩnh biệt nhé
Chuyến ra đi, đầy nỗi lòng vương vấn
Mong đàn con tiếp chiến trận kiêu hùng
Thương tâm này, xin nhận nỗi đau chung
Của vận nước... ngõ cùng nhược tiểu...

Đôi mắt buồn, nơi ngục tù, chúng giam cả lòng trung hiếu!
Bởi chúng là loài bất hiếu hung tàn.

Lưới trời lộng lộng
"Thiên bất dung gian"
Tiếp đời mẹ, vạn ngàn ngọn lửa.

Hôm nay mẹ ra đi, dẫu đường còn xa để đến miền đất hứa
Ôi những bà mẹ Việt Nam… chan chứa nỗi lòng
Đáp lời mẹ
Tiếng gọi non sông
Chúng con nguyện sẽ là triệu ngọn lửa hồng rực cháy

Tiếng sông Hồng gọi lòng sông Đáy
Hối giục nhau
Dậy dòng xoáy Cữu Long Giang
Bạch Đằng xưa cuồn cuộn thác ngàn
Bao trận chiến vùi tan xác giặc.

Chuyến mẹ đi, nhớ ghé qua phương Bắc
Làm hồn thiêng giết giặc bạo tàn
Đêm chớ quên canh cửa công an
Che chở cho chúng con đặt những dàn chất nổ.

Những Chủ Nhật mời mẹ về chung chỗ
Cùng với dân xuống phố biểu tình
Chúng con luôn tin rằng đất nước vẫn còn nhiều những bà mẹ hiển linh
Những người mẹ đượm tình dân Việt.

Hôm nay tiễn mẹ, cho con xin được gởi lời thương tiếc
Mẹ là chung
Mẹ nước Việt kiêu hùng.

Nguyên Thạch



Previous Post
Next Post
Related Posts