Bài thơ viết cho Hà Nội






Mưa đã khóc trên đường phố Hà Nội

làm ướt bờ mi của những em bé

vừa mới chào đời

kể từ nay, cuộc đời không còn bóng mát

nói gì đến tương lai...

vận mệnh của một kiếp người.




Hà Nội không còn một bóng cây xanh làm thuốc

6.700 cây xanh, một sớm một chiều bốc hơi

trở thành "Anh hùng liệt sĩ"

nằm la liệt bên đường, rên xiết kêu than

đảng vẫn bình chân như vại

để đó chờ quy thành tiền... bỏ túi.



Với bầy khỉ ba đình

bàn chuyện môi sinh, thà là nói chuyện với đầu gối

điều quan trọng ưu tư của đảng là chiếc ghế để ngồi

làm sao cũng cố quyền lực, cho đít ấm mông êm

rồi cha truyền con nối

đời bố cũng cố đời con

còn hiện tượng quang hợp của cây xanh

hút khí carbonic và thải khí oxy

là chuyện ruồi bu, vớ vẫn của bọn ngồi lê đôi mách

chỉ có trong sách giáo khoa thư

của thế lực thù địch và bọn phản động nước ngoài.



Hà Nội không còn cây xanh, chừ thủ đô nghẹt thở

36 phố phường lên cơn co giật động kinh

oxy hạn chế, lấy gì có tự do

ngay cả chim muông cũng bắt đầu thiên di

về thành phố cảng

nghe chúng nó ríu rít xôn xao...

bằng mọi giá, phải đi tìm tự do, hạnh phúc.



Hà Nội thiếu màu xanh của diệp lục tố

nhưng thừa màu đỏ màu đen

trên chiếu bạc của đảng ba đình thao túng

màu đỏ của máu trong CCRD và Mậu thân Huế năm nào

đang tìm về kêu gào công lý

muốn biết tội phạm là ai ?

cứ hỏi bác trong lăng rồi sẽ rõ.



Mưa lại khóc trên đường phố Hà Nội

Tôi đi bên em mà lòng tràn đầy thổn thức

mưa ngoài trời hay mưa trong lòng

mà tôi lạnh buốt tâm can...



Nơi cuối phố, tôi tình cờ bắt gặp

một bóng người mờ nhạt đứng chờ ai?

dáng xiêu xiêu như quá khứ hiện về

tôi không hỏi nhưng bóng mờ khẽ nói:

Tôi bước đi không thấy phố thấy nhà

Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ.



Thì ra nhà thơ Trần Dần của Nhân văn Giai phẩm

đứng thì thầm trò chuyện với hư vô...

















Previous Post
Next Post
Related Posts