Những vầng thơ muộn gửi đến những vầng trăng

Hạt bụi “đỏ” vong nô

Đồng Tháp ơi Đồng Tháp ơi
Ra xem đấu tố ba người Việt Nam
Đường vào lịch sử tối tăm
Đảng đưa dân tộc muôn năm nhục hình
Đảng ngồi trên xác sinh linh
Đất trời sông núi một mình đảng ăn

Bụi Bắc Kinh bạt qua ngàn
“Đỏ” trời Bô xít sông mòn núi nghiêng
Gió đồng nội thổi ba miền
Triệu lời ai oán gọi hồn nước non
Bốn nghìn năm văn hiến còn
Máu xương thắm đất cỏ xanh sử vàng
Bây chừ đảng đổi quê hương
Bôi đen trang sử, nhuộm “hồng” thủy sơn
Đường lên Bản Giốc trống trơn
Nước Hoàng Sa lạnh hoàng hôn ngậm ngùi
Mười sáu nô bộc bái quì
Bộ chính trị “cẩu” mặt lì “sủa” dân
Lạy tâu Bắc quốc cống thần
Tiền rừng bạc biển dâng phần ngoại xâm
Đảng độc tài nói độc tài làm
Tự chôn dân tộc hố hầm diệt vong
Bụi Tây Nguyên xuống Cửu Long
Bụi len Vũng Áng về sông Bạch Đằng
“Đỏ” mù Hà Nội Thăng Long
Bụi nghìn năm cũ ngoại bang xích xiềng…
Tổ Tiên đất Việt thiêng liêng
Quê hương có phải của riêng giống Tàu?

Đồng Tháp bụi “đỏ” một màu
Ba người ghép tội ngẩng đầu hiên ngang
Tội chống đảng cướp xóm làng
Tội yêu Tổ Quốc giữ Hoàng, Trường Sa
Tội nối tay trả thù nhà
Chị Hằng biểu hiện con Bà Triệu, Trưng
Ngồi tù ăn muối ăn gừng
Tinh thần bất khuất anh hùng Việt Nam

Tặng chị Hằng, chị Quỳnh, anh Minh




Phiên tòa ô nhục

Hôm nay nơi Đồng Tháp 
Mở công khai phiên tòa 
Xử một người đàn bà 
Tội chị: lòng yêu nước. 

Chống Trung Cộng xâm lược 
Chống cả phường mãi quốc 
Chống tham ô nhơ nhuốc 
Chống chế độ dối gian. 

Chị hai bàn tay trắng 
Chỉ có một tấm lòng 
Một trái tim nóng bỏng 
Yêu nước yêu đồng bào. 

Một mình trước giông bão 
Của thế lực bất minh 
Chỉ còn đảng còn mình 
Độc tính hơn sài lang. 

Đau khổ vẫn hiên ngang 
Chông gai không lùi bước 
Lên án kẻ nhu nhược 
Muốn bán nước Việt Nam. 

Chị bênh vực dân oan 
Từ xóm làng thành thị 
Ai cũng quý mến chị 
Việc nghĩa không làm ngơ. 

Cả Ba Đình lo sợ 
Chiếc ghế đỏ rung rinh 
Sợ thiên triều Bắc Kinh 
Nên rình mò bắt chị. 

Một phiên tòa vô lý 
Bất trí lại bất nhân 
Bắt nhốt hết người dân 
Muốn lại gần xem thử. 

Chúng dàng hàng đủ thứ 
Nào du côn, dân phòng 
Nào áo xanh, áo vàng 
Mặt đằng đằng sát khí. 

Dân tỏ ra khinh bỉ 
Tòa án chỉ luật rừng 
Bộ chính trị vui mừng 
Lập công dâng lên chủ. 

Án lệnh sẵn trong tủ 
Phán chị đủ ba năm 
Đày vào ngục tối tăm 
Ôi lòng lang dạ thú. 

Mặt trăng dù mây phủ 
Không mờ bóng chị Hằng 
Tên chị càng thêm sáng 
Tỏa rạng khắp đó đây. 

Ly nước đã tràn đầy 
Hỡi toàn dân cả nước 
Nắm tay nhau cùng bước 
Cứu cho được giang san. 

Aug. 26, 2014 




Bùi Hằng và dáng đứng 

(Cho Bùi Thị Minh Hằng, Thúy Quỳnh và Nguyễn Văn Minh trong phiên tòa quốc nhục ngày 26-8-2014) 

Ôi dáng đứng hiên ngang tuyệt đẹp
Tóc ngả màu nét cằn cỗi quê hương
Em là niềm tin
Là chiến sĩ
Là tình thương
Là còi giục trên bước đường tranh đấu. 

Giặc đến đây?
Đã gây bao đau thương trên Quê Hương yêu dấu
Vì nhân dân, em giấu niềm riêng
Dấn thân hiểm nguy 
Chấp nhận muộn phiền
Nuôi hy vọng mai dân tộc được bình yên hạnh phúc. 

Ngày hôm nay, dẫu thân tù ngục
Vẫn hiên ngang... chưa ngã gục bao giờ
Mến mộ em, tôi xin tặng bài thơ
Cùng lời cầu nguyện cho đất nước sớm đến bến bờ Dân Chủ. 

Trên cằn khô, hoa xương rồng đơm nụ
Tỏa sắc màu của Dân Chủ Tự Do
Em là niềm tin
Là anh thư
Là hạnh phúc
Là ấm no
Là thủy thủ lái con đò về bến hẹn. 

Trước lang sói bủa vây thân em... vời vợi buồn len lén
Tận tâm giao, uất nghẹn trào dâng
Đôi mắt bất khuất sáng trong... Bùi Hằng đẹp vô ngần
Tỏa nét Trưng Triệu của một công dân ngời dáng đứng. 

Previous Post
Next Post
Related Posts